WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mục Long Sư

Chương 794: Thiên Lôi Long

Chương 794: Thiên Lôi Long




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Rốt cuộc, con Hồng Thiên Thú này không thể nén cơn giận được nữa.

Dù cho nó còn muốn kiên trì thêm nữa, nhưng nó đã hết tinh lực để sử dụng mắt trái dự đoán rồi, mất đi phần thần thông này, phản ứng của nó chậm đi nhiều, các pha tránh né cũng không hoàn mỹ như trước, giống như một con dã thú bị đâm mù mắt rồi nhốt trong lồng, một thân sức lực không dùng được.

Chúc Minh Lãng và Lệnh Hồ Linh đồng thời xuất thủ, đánh con Hồng Thiên Thú này trọng thương.

"Nó tính chạy kìa." Ngô Tiêu nói.

Hắn vẫn luôn cẩn thận quan sát, chỉ có điều lúc này hẳn là Hồng Thiên Thú đã bị ép đến đường cùng, tốc độ bộc phát ra nhanh gấp ba lần ban nãy, không biết nguồn sức mạnh này là do nó vẫn luôn bảo trì thể lực hay là sức mạnh bộc phát ra khi rơi vào đường cùng.

Nó trông như một tia chớp màu đỏ, đôi cánh trên lưng dùng sức vỗ.

Hồng Thiên Thú không chỉ giải được phù ấn trói buộc nó của Nữ Oa Long mà còn đập nát cả phần tổ rồng làm bằng rễ cây ở trên đỉnh đầu nó.

"Nguy rồi!" Ngô Tiêu quát to một tiếng.

"Đã bảo ngươi đừng có sơ suất rồi mà!" Cẩm Lý đứng một bên không nhịn được lên tiếng quở trách Ngô Tiêu.

Ngô Tiêu cũng cảm thấy xấu hổ, hắn không ngờ là con Hồng Thiên Thú này lại giảo hoạt như vậy, dáng vẻ tiêu điều khi trước đều là do nó giả bộ.

Một bước lên trời, con Hồng Thiên Thú bay thẳng lên chỗ cao trên không, không bị bọn họ kiềm chế nữa đồng nghĩa với việc nó đã hoàn toàn được tự do, đợi sau khi nó khôi phục được khí thần, muốn dùng phương pháp vây khốn này để bắt được nó cũng khó.

Trong khoảnh khắc Hồng Thiên Thú thoát khỏi lao tù, Chúc Minh Lãng và Lệnh Hồ Linh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ của Lệnh Hồ Linh rõ ràng nhanh hơn, nàng đạp trên kiếm trận được dàn bày bởi những thanh phi kiếm, giữa những thanh phi kiếm có một luồng sáng màu xanh tựa dòng nước chảy giúp chúng được nâng lên!

"Lệnh Hồ cô nương, đừng để nó chạy thoát." Chúc Minh Lãng đi ở phía sau, lệnh cho Phụng Nguyệt Bạch Long và Thiên Sát Long giáp công từ hai cánh, chỉ cần Lệnh Hồ Linh có thể ngăn nó lại thì con Hồng Thiên Thú này chắc chắn phải chết.

Chỉ là, Hồng Thiên Thú cũng không phải loại dã thú ngu xuẩn mặc người chém giết, bản năng sinh tồn mà nó bộc phát ra lúc này vô cùng kinh người, Lệnh Hồ Linh dốc toàn lực cũng không thể nào đuổi kịp nó.

Lệnh Hồ Linh tản bớt những thanh kiếm quanh thân ra ngoài thế nhưng phi kiếm vẫn cách nó một chút.

"Không được, không đuổi kịp nó." Lệnh Hồ Linh nói.

"Ráng mà đuổi theo!" Chúc Minh Lãng cao giọng nói.

Chúc Minh Lãng nhìn chòng chọc vào con Hồng Thiên Thú đấy, cái con vịt đã nấu chín này sao còn chạy nhanh được như thế cơ chứ!

"Long~~~~~ rống~~~~~"

Đột nhiên, trong màn mưa tuôn xối rả, một con dị thú đầu người thân rồng không chút tiếng động vọt tới, nó sở hữu thân thể vừa dài vừa cường tráng, nhưng lại có bộ móng vuốt sắc nhọn chẳng kém gì hùng ưng.

Quái vật đầu người thân rồng bay thẳng về phía Hồng Thiên Thú, đầu tiên là phóng lôi điện về phía nó, ngay sau đó lại dùng chân trước kiềm chặt Hồng Thiên Thú, quắp con Hồng Thiên Thú toàn thân tê dại vì điện giật này bay lên cao hơn!!

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!!"

Sấm sét vàng óng không ngừng tuỳ ý đánh loạn xạ trong màn mưa, trời đất vốn chìm trong bóng tối bỗng chốc sáng như ban ngày, hoả diễm từ sấm sét vàng óng đánh hết thảy những thứ xung quanh ngọn núi thành từng mảnh nhỏ.

Cảnh tượng tựa như khi Đại La Kim Tiên độ kiếp vậy, cảnh tượng kinh khủng này khiến cho Lệnh Hồ Linh trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lên, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào con rồng mặt người cổ lão mà hung hãn kia, dáng vẻ trông rất không cam lòng.

"Thiên Lôi Long!!" Ngô Tiêu ở đằng xa kinh hoảng kêu lên.

Mưa xối xả thanh tẩy thế giới, Thiên Lôi Long tựa như một vị thần tiên tản bộ trong làn chớp vàng dày đặc, đối mặt với khí thế hung hãn của nó, tất cả sinh linh đều trông có vẻ vô cùng nhỏ bé, tựa như chúng đều là thức ăn nằm sẵn trong tay nó vậy!

Lúc Chúc Minh Lãng đuổi kịp Lệnh Hồ Linh thì thấy dáng vẻ như muốn ra tay với con Thiên Lôi Long này của nàng ta, hắn lên tiếng can ngăn: "Con Hồng Thiên Thú này khả năng cao là chúng ta đuổi không kịp nó rồi, rơi vào tay con Thiên Lôi Long này cũng không tính là chuyện xấu."

"Chúng ta cực khổ vây khốn nó lâu như vậy, cuối cùng lại bị con Thiên Lôi Long này hẫng tay trên." Lệnh Hồ Linh rất tức giận, nàng đã phải đánh đổi biết bao giấc ngủ mỹ mãn của nàng, hơn nữa nàng cũng vô cùng cần linh bản của Hồng Thiên Thú.

"Không sao cả, nói ra thì cũng thật đúng lúc." Chúc Minh Lãng nói.

"Đúng lúc cái gì?" Lệnh Hồ Linh đảo mắt qua nhìn Chúc Minh Lãng, nàng không hiểu vì sao Chúc Minh Lãng lại trấn định như vậy.

Khoảng trời gian mười mấy ngày này, bọn họ không chỉ tiêu hao tinh lực, nếu như không thể nhanh chóng phá giải cục diện bế tắc trước mắt, bọn họ sẽ bị cách thần minh khác bỏ lại đằng sau, mọi việc đều được thực hiện theo từng bước, thế nên việc duy trì vị trí đi trước người khác một bước trong Long Môn là điều vô cùng quan trọng.

"Trước đây ta có nói với các người là, ta cũng đang theo dõi một con mồi đúng không?" Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

"Ngươi để mắt tới con Thiên Lôi Long này???" Lệnh Hồ Linh rất bất ngờ nói.

Chúc Minh Lãng gật đầu.

Thiên Lôi Long thuộc tộc tử long, con tử long Thiên Lôi Long này là lựa chọn mà Cẩm Lý cảm thấy tốt nhất.

Nhưng con Thiên Lôi Long trong Long Môn này không giống với Thiên Lôi Long ở bên ngoài, đây là một con Thiên Lôi Long Long thần chân chính, thu phục được nó là điều không thể xảy ra.

Cũng chính bởi vì cảm thấy có hứng thú với Thiên Lôi Long thế nên Chúc Minh Lãng sớm đã để ý đến con Thiên Lôi Long Long thần này.

"Hồng Thiên Thú tạm thời để nó bảo quản trong bụng, chúng ta điều chỉnh thêm một chút, sau đó lấy luôn cả linh bản của nó một thể." Chúc Minh Lãng nói với Lệnh Hồ Linh.

"Chúng ta đối phó với Hồng Thiên Thú đã có chút quá sức rồi, thực lực con Thiên Lôi Long này còn hơn cả Hồng Thiên Thú nữa." Lệnh Hồ Linh nói.

Thực lực Thiên Lôi Long cực kỳ khủng bố, nó hẳn là chúa tể của bầu trời và độ cao ở đây rồi, muốn bắt Thiên Lôi Long cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

"Ta làm một chút thực nghiệm, biết được tập tính của Thiên Lôi, biết được sào huyệt của nó, cũng biết phương thức vồ mồi của nó." Trong ánh mắt Chúc Minh Lãng loé lên một tia sáng.

Trong mắt Lệnh Hồ Linh thì ánh mắt này chẳng khác gì của một con cáo già nham hiểm cả, dường như nàng nhận ra điều gì đó thế nên thành thành thật thật dò xét Chúc Minh Lãng, nàng luôn cảm thấy Chúc Minh Lãng dường như chẳng chút bất ngờ nào đối với sự xuất hiện bất ngờ của Thiên Lôi Long.

"Phương thức vồ mồi của Thiên Lôi Long ngươi cũng biết, như vậy tình huống vừa rồi là..." Lệnh Hồ Linh rất thông minh, nàng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

"A, được rồi, ta thừa nhận, con Thiên Lôi Long này thật ra là do ta cố ý dụ tới." Chúc Minh Lãng ngả bài nói.

"Ngươi!!!" Trong đôi mắt đẹp của Lệnh Hồ Linh lộ ra vẻ tức giận.

"Đừng tức giận, đừng tức giận, tình huống ban nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, cho dù chúng ta có dốc toàn lực thì tỷ lệ chạy thoát của Hồng Thiên Thú cũng rất cao, dù sao năng lực của nó cũng có chút đặc biệt, là loại thú không dễ săn, cho nên ta nghĩ, hay là dùng Hồng Thiên Thú làm mồi câu, dụ Thiên Lôi Long ra." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi dám dùng con mồi ta để mắt tới để làm mồi câu!!" Lệnh Hồ Linh vô cùng tức giận, tên này quả nhiên là một tên cáo gian xảo đội lốt cừu!

"Không nở bỏ ra thì không thu được nhiều, một con Hồng Thiên Thú căn bản không đủ phân cho ba người chúng ta, nếu chúng ta muốn leo lên bậc thang cao hơn với những thần minh khác thì không thể cứ ăn chắc được, phải làm một vố lớn!" Chúc Minh Lãng nói.

"Cho nên ngươi đột nhiên không muốn đi một mình nữa kỳ thực là vì muốn dùng con mồi chúng ta để mắt tới làm mồi câu của ngươi?" Lệnh Hồ Linh nói.

"Đúng là ta có ý này, thế nhưng mà ngươi cũng có thể nghĩ như này, ta lập ra một kế hoạch có thể bắt được long thần nhưng chỉ có một mình ta thì không thể hoàn thành được thế nên ta mới nhờ mọi người đến giúp ta..." Chúc Minh Lãng nói.

"Ta hỏi ngươi một điều, lúc đối phó với Khôi Long Thần Thụ, có phải ngươi cũng dùng để hấp dẫn Thiên Lôi Long?" Lệnh Hồ Linh chất vấn.

"Dường như Thiên Lôi Long không thích lắm..." Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái, thành thật trả lời.

"Ngươi quả thực là... gian trá!" Lệnh Hồ Linh nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ để hình dung Chúc Minh Lãng.

"Ta có gian trá thì cũng chỉ gian trá với đối thủ mà thôi, cũng không nhằm vào đồng đội của mình. Mặc dù cô nương cảm thấy tức giận, nhưng cô nương có từng nghĩ tới, nếu chúng ta thực sự bắt được Thiên Lôi Long thì sẽ là những thần minh có tu vi thuộc nhóm dẫn đầu trên đỉnh núi chống trời này, sau này có thành thần hay không thì chưa biết thế nhưng chắc chắn tu vi sẽ có bước đột phá lớn, có khi còn lên được vị thế của một vị tiểu thần được người ta ngưỡng mộ." Chúc Minh Lãng rất kiên nhẫn giải thích cho Lệnh Hồ Linh.

Lệnh Hồ Linh cũng không phải người cổ hủ gì.

Con mồi của Chúc Minh Lãng cư nhiên lại là Thiên Lôi Long, trước đây Lệnh Hồ Linh không dám nghĩ tới điều này, dù sao với thực lực của Thiên Lôi Long, cho dù tu vi của Lệnh Hồ Linh có tăng thêm đôi chút thì vẫn phải dè chừng với con Thiên Lôi Long này.

"Nếu đã muốn hợp tác, vậy sau này hy vọng ngươi sẽ không lừa gạt chúng ta nữa!" Lệnh Hồ Linh hừ lạnh nói.

Mặc dù đã tiếp nhận cách giải thích này rồi thế nhưng vẫn cảm thấy tức giận như cũ.

Dựa vào cái gì mà Chúc Minh Lãng có thể dùng con mồi của mình làm mồi nhử chứ, nàng có cảm giác như thể bản thân cũng bị gài bẫy!

Nếu không phải trong số những thần tuyển ở đây, tên này thực sự là người có năng lực thì Lệnh Hồ Linh thật sự không muốn kết giao bằng hữu với loại người gian xảo như vậy.

"Yên tâm, Chúc Minh Lãng ta tuyệt không ủ mưu với bằng hữu." Chúc Minh Lãng lại cường điệu nói lại lần nữa, nụ cười ấm áp hiện lên trên mặt.

Về tới đỉnh núi, Lệnh Hồ Linh vẫn chưa nguôi giận, tự mình tìm đến một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Ngô Tiêu mang theo vẻ mặt xấu hổ và một cái cây xanh biếc trên lưng chạy tới.

"Trách ta, ta quá lơ là cảnh giác mới khiến các ngươi chịu tổn thất này, ta sẽ dùng cây quả bồi thường lại, nhưng phải đợi thêm mấy ngày nữa thì cây ghép này của ta mới kết trái được." Ngô Tiêu nói.

Chúc Minh Lãng vừa mới định nói hết mọi chuyện ra nhưng thấy vẻ mặt chân thật của Ngô Tiêu thì lại bày ra vài phần rộng lượng nói: "Không sao, không sao, chúng ta nghỉ ngơi, điều dưỡng một hồi, sau đó bắt con Thiên Lôi Long này lại, thế thì chẳng tổn thất gì rồi."

"Có lý!" Đôi mắt của Ngô Tiêu lập tức khôi phục ánh sáng, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt vô cùng háo hức.

Chúc Minh Lãng vỗ vỗ bả vai Ngô Tiêu, không nói gì nữa, tự mình đi về phía Bạch khởi, sau đó gối đầu lên phần râu lua tua của Bạch Long mà ngủ mất.

Bạch Long cuốn thân mình thành một cái giường hình tròn cỡ lớn, bình thường nó hay huyễn hoá thành Tiểu Bạch Long mini, tựa vào người Chúc Minh Lãng ngủ giống như một con heo trắng nhỏ, bây giờ cũng nên báo đáp lại rồi.

Ngô Tiêu cũng rất mệt mỏi, hắn trồng cái cây ghép của hắn trên mặt đất, sau đó ngồi tựa vào gốc cây mà ngủ.

Nhắm mắt lại không bao lâu, Ngô Tiêu lại mở mắt ra, hắn nhìn cái cây ghép vừa cứng vừa lạnh như băng của mình, sao đó lại nhìn về phía con Bạch Long vừa cao quý vừa trắng vừa mềm của người ta, trong mắt hiện lên chút oán hận.

Mọi người đều là thần nhưng vì sao lại khác nhau một trời một vực thế này.

"Người này trông thì giảo hoạt nham hiểm thế nhưng cũng không xấu, nếu như hợp tác với nhóm sư huynh đệ trong Tiên Vân Đường, chỉ cần ta phạm một chút sai lầm thôi cũng đủ để họ mắng ta té tát, loại khỏi đội ngũ." Ngô Tiêu âm thầm nói trong lòng.












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.