"Nhanh lên, ở đây này." Sở Nhạn Nhạn ở phía trước, Phong Linh Long bước đi theo sau nàng.
Mấy người vội vàng đuổi theo, Chúc Minh Lãng dùng linh lực cảm nhận yêu khí đang quanh quẩn ở gần đây, rồi nhanh chân đuổi theo Sở Nhạn Nhạn đang nóng vội lao thẳng về phía khu rừng, hắn nhanh tay kéo nàng về phía sau, nói: "Cẩn thận một chút, có khả năng bọn chúng đang ấn nấp trong bụi cây."
Sở Nhạn Nhạn nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện gần đó quả thực có bụi cỏ rậm rạp, cây cối thấp bé, nếu như có thứ gì đó ẩn trốn mai phục ở bên trong, thì rất nhanh thôi cổ họng của mình sẽ bị cắn đứt!
Nàng lui về sau một chút, nhỏ giọng nói một câu cám ơn, lúc này mới đứng ở giữa những người khác.
Điều động linh lực, tập trung vào ánh mắt, Chúc Minh Lãng liếc nhìn những bụi cây lùn thấp ở xung quanh, hắn phát hiện yêu khí cứ luôn quanh quẩn ở chỗ này rất lâu vẫn chưa tản đi, nói như vậy có lẽ những Thử Diện Nhân này đã dừng lại ở chỗ này rất lâu.
"Là Thử Diện Nhân, chỉ là nó đã chết rồi!" Lúc này, giọng nói của Kim Mẫn Tuấn truyền đến từ phía trước.
Mọi người lập tức đi lại đó, Chúc Minh Lãng còn chưa kịp gọi bọn họ lại, thì bọn hắn đã băng qua bụi cây rậm rạp ở phía trước.
"Không đúng lắm, yêu khí ở nơi này không có dấu hiệu tản đi… Bọn chúng đang ở đây!" Chúc Minh Lãng lập tức ý thức được điểm này.
Xòe bàn tay ra, Chúc Minh Lãng lập tức dồn linh lực vào lòng bàn tay của mình, hoa văn màu đen nhanh chóng tỏa ra, mở ra một cánh cửa lớn màu đen liên thông với linh vực.
"Ngao! ! ! !"
Tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong bụi cây bên cạnh cách chỗ này chưa đến năm mét, chỉ nhìn thấy một con vật đầu nhọn đầy vẻ dữ tợn nhảy ra ngoài, ngay sau đó là bộ lông dơ bẩn màu đỏ xám, cơ thể có hình dạng của một con chó lớn, tốc độ của nó không biết nhanh hơn hắn gấp bao nhiêu lần, móng vuốt nhọn sắc bén trông giống như từng chuôi dao găm!
"Súc sinh giảo hoạt." Chúc Minh Lãng hừ lạnh một tiếng.
Lúc này hẳn là có đủ thời gian để thi triển triệu hoán thuật, gọi ra Hắc Thương Bạo Long, nhưng ngay sau đó thì có lẽ cổ họng của Chúc Minh Lãng sẽ bị cắn nát.
Chúc Minh Lãng định tránh sang bên cạnh, trước tiên kéo dài khoảng cách với Thử Diện Nhân, rồi sau đó gọi Hắc Thương Bạo Long ra, lúc này Thần Mộc Thanh Thánh Long luôn ở bên cạnh Chúc Minh Lãng phát ra một tiếng gầm giận dữ.
"Y! ! !"
Một dàn bụi gai ở dưới chân, đột nhiên sinh trưởng một cách thần tốc, những cây gai kia chưa dài đến một tấc nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã hóa thành dây leo đầy gai, ngay khi Thử Diện Nhân đó cách Chúc Minh Lãng chưa đến một mét, thì nó đã bị những cây dây leo đầy gai đó đâm xuyên qua cơ thể! !
Từ thấp tới cao, bụi gai biến thành hình dạng hoa sen nở rộ mọc đầy gai nhọn, chúng đâm ngang qua cơ thể của Thử Diện Nhân ở giữa không trung, đâm xuyên qua mỗi một bộ phận trên cơ thể nó. . .
Máu chảy ra ngoài từ trong miệng có gương mặt nhọn đầy dữ tợn kia, móng vuốt dài cào loạn xạ trong không khí, nhưng suýt chút nữa là nó đã đụng vào người Chúc Minh Lãng, con Thử Diện Nhân này có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ rằng bụi gai ở dưới thân có cất giấu vũ khí giết người!
Chúc Minh Lãng dừng bước chân lại, hắn có chút kinh ngạc nhìn sang Thần Mộc Thanh Thánh Long đang bay lượn ở bên cạnh mình.
Hắn có cảm giác Lục Lâm ma pháp của nó còn mạnh hơn rất nhiều so với Lục Long của Nam Diệp! !
"Tê tê tê! ! ! ! !"
Đột nhiên xung quanh vang lên một tiếng gầm nhẹ, âm thanh đó được phát ra từ trong bụi cây rậm rạp ở phía trước, Chúc Minh Lãng không kịp nghĩ đến những chuyện khác, mang theo Thanh Trác chạy về hướng đi của mấy người kia!
Tất cả mọi người còn chưa kịp triệu hoán ra long thú, những con Thử Diện Nhân này lại mai phục trong bụi cây dầy đặc, dù có đi qua bên cạnh bọn chúng thì cũng rất khó phát hiện ra được!
Lúc nãy suýt chút nữa Chúc Minh Lãng đã bị loại yêu quái xảo trá này ám toán!!
Mục Long Sư ở dã ngoại, bất kỳ tình huống gì cũng không được chủ quan, dù sao bản thân Mục Long Sư cũng rất yếu ớt, còn chưa kịp triệu hoán ra long thú thì đã mất mạng rồi!
Nhưng nếu như ngay từ đầu để cường long đi theo bên cạnh, khí tức của rồng quá cường đại rất khó có thể che giấu, sẽ làm con mồi đi săn của mình hoảng sợ chạy mất. . .
Mà có lúc, đối phó với tiểu yêu còn khó hơn cả đại ma đầu!
"Hắc Nha!"
Chúc Minh Lãng vừa chạy về phía trước, vừa gọi Hắc Thương Bạo Long ra ngoài.
Vật cản ở phía trước thực sự quá nhiều, lại có không ít dây leo gai, Chúc Minh Lãng gần như không nhìn thấy các đồng đội của mình đã chạy đến nơi nào.
Hắc Thương Bạo Long lao ra từ trong linh vực, phát hiện mình lọt vào trong một đám cây um tùm, ngay cả cơ thể cao lớn uy mãnh của nó cũng chỉ nhìn thấy rất nhiều bóng ảnh màu đỏ xám ở trong các ngóc ngách um tùm kia, nó gần như không thể thấy được bọn chúng là thứ gì.
"Y y y…"
Tiểu Thanh Trác bay ở phía trước Chúc Minh Lãng, nó dẫn đường mở lối, những bụi cây thấp bé và dây leo kia giống như là vệ binh gặp phải quân vương, lập tức dàn sang hai bên, tạo ra một lối đi cho bọn họ, lúc này Chúc Minh Lãng mới nhìn thấy bóng dáng của Sở Nhạn Nhạn, phía sau nàng ta có hai con Thử Diện Nhân!
Phong Linh Long tạo ra cuồng phong, nhưng bị cây cối rậm rạp cản lại, nên chỉ hình thành ra một vòng xoáy có uy lực rất nhỏ, chỉ có thể làm cho những con Thử Diện Nhân kia bay lơ lửng trong thời gian ngắn, bản thân Sở Nhạn Nhạn cũng không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào bẫy của đám Thử Diện Nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, không biết nên tránh né ở đâu.
"Rống rống! ! ! ! !"
Hắc Thương Bạo Long ưỡn bụng ra, đột nhiên gầm lớn một tiếng về phía Sở Nhạn Nhạn.
Liền nhìn thấy cỏ cây tan nát, mặt đất vỡ ra, hai con Thử Diện Nhân có ý định đánh lén Sở Nhạn Nhạn từ phía sau kia, chúng còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Long Hống đánh cho chia năm xẻ bảy, máu bay tứ tung!
Sở Nhạn Nhạn xoay người lại, nàng bị dọa đến hoa dung thất sắc, nàng không ngờ ở phía sau lưng mình còn có hai con.
"Đi theo bên cạnh ta." Chúc Minh Lãng chạy về phía Sở Nhạn Nhạn, Sở Nhạn Nhạn cũng vội vàng chạy về phía Chúc Minh Lãng.
"Y y y…"
Thần Mộc Thanh Thánh Long liên tục phát ra tiếng kêu, đôi mắt của nó lóe ra ánh sáng rực rỡ biến ảo khó lường, lúc này nhìn thấy trong bụi cây lộn xộn đó đột nhiên xuất hiện mấy dây đằng to bằng cánh tay, chúng càn quét lung tung trong những bụi cỏ tựa như những con mãng xà màu nâu xanh!
"Chi chi chi! ! ! !"
Vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy con Thử Diện Nhân đang bao vây ở nơi khác cũng bị những dây đằng này đánh mạnh văng ra ngoài, va vào một số thân cây, xương cốt vỡ nát!
"Làm tốt lắm." Chúc Minh Lãng liền khen ngợi.
"Chúc học đệ, bọn họ đã rớt xuống hố rồi, ở phía trước có rất nhiều cái hố bị dây leo che khuất mất!" Sở Nhạn Nhạn vội vàng nói.
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Chúc Minh Lãng vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy cả thân hình to lớn của Hắc Thương Bạo Long hình như đã dẫm vào bẫy, cả người trượt chân rớt xuống dưới, nó muốn bắt lấy dây leo ở gần đó, nhưng những thứ này không thể chịu được sức nặng của nó.
"Xung quanh đều là hố bẫy, không thể triệu hoán rồng có hình thể lớn được!" Chúc Minh Lãng biến sắc.
Cân nhắc thấy ma pháp của Bạch Khởi có tác dụng công kích cả một diện tích lớn, ở nơi bị che khuất tầm mắt thế này rất dễ làm đồng đội bị ngộ thương, lúc đầu Chúc Minh Lãng muốn triệu hồi Hắc Thương Bạo Long ra trước để nghiền ép đám tiểu yêu xung quanh, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng khu rừng nhỏ bé này lại không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó, ở dưới chân có rất nhiều nơi đều là hố sâu! !
Nghĩ đến đột nhiên không thấy Kim Mẫn Tuấn và các học tỷ học muội khác, có lẽ lúc triệu hoán long thú ra thì bị rớt xuống hố, chỉ mong không phải rất sâu, nếu không sẽ rất nguy hiểm!
"Hắc Nha, ngươi không sao chứ!" Chúc Minh Lãng hét lớn về phía cái hố nơi mà Hắc Nha đã giẫm phải.
"Úc Úc…" Phía dưới truyền đến âm thanh đáp lại của Hắc Nha, vì có da dày thịt béo, xương cốt cường tráng, nên không có chuyện gì, nhưng mà muốn bò lên thì có chút khó khăn, dây leo ở xung quanh không thể chịu nổi sức nặng của nó.
"Ngươi đi tìm những người khác đi, bảo vệ bọn họ thật tốt, còn ở trên này ta sẽ để Bạch Khởi đi giết đám Thử Diện Nhân đã!" Chúc Minh Lãng hố về phía Hắc Nha.
"Úc Úc!" Hắc Thương Bạo Long cũng không sợ những tiểu thử yêu này, nhưng mà hoàn cảnh xung quanh không thích hợp với nó, tùy tiện đấu đá, chạy lung tung rất có thể nó sẽ bị đám dây leo này cuốn thành cái bánh trưng mất.
Nham thạch nó còn phá tan được, nhưng mà những dây đằng giăng khắp nơi này thật đáng ghét, chúng nó quá dẽo dai!