Chúc Minh Lãng đứng dưới cổ tháp, nhìn thoáng qua bức tranh Nam Linh Sa đã vẽ trước đó.
Thứ nàng vẽ chính là Hồng Liên thành, nàng chỉ dùng loại mực đen đơn giản nhất, nhưng dường như nàng đã phác họa ra toàn bộ vẻ đẹp của thành trì này.
Bức tranh thứ hai thì bỏ trống, nhưng nhìn kỹ từ vết bút, có lẽ là có vẻ qua vật thể gì đó, hình dáng khá giống với Kỳ Lân Long mà nàng vừa mới cưỡi đi.
Bức tranh thứ ba, càng kỳ quái hơn.
Cho dù Chúc Minh Lãng quan sát thế nào, thì vẫn không nhìn ra được nàng đang vẽ vật gì, dường như ánh mắt của mình bị phủ kín một lớp sương mù khi nhìn vào bức tranh này, chỉ khi đạt tới cảnh giới cao hơn nữa, thì mới có thể nhìn thấy đồ vật trong bức tranh.
"Họa Long sư. . ." Chúc Minh Lãng lẩm bẩm một mình.
Tu vi của Nam Linh Sa còn cao hơn so với trong suy nghĩ của Chúc Minh Lãng, lúc trước Lê Vân Tư đạp phi kiếm bay giữa Tinh Hà đã khiến Chúc Minh Lãng chấn động không nhỏ, không ngờ tu vi của vị muội muội sinh đôi Nam Linh Sa này cũng cao cường như vậy!
Ngồi trên ghế, Chúc Minh Lãng cầm ly nước ở bên cạnh lên, hắn gấp rút chạy xa như vậy, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống.
Chuyện ở Thanh Lưu Hà Thành thật sự quá mức quỷ dị, lúc Chúc Minh Lãng đến nơi đó, toàn bộ ba vị đạo sư đều đã tử vong, vị sư trưởng lớn tuổi kia nếu không phải bởi vì chuyện của Dương sư muội mà trì hoãn lại, e là ông ấy cũng sẽ gặp nạn.
Đương nhiên, trong lòng Chúc Minh Lãng vẫn còn sợ hãi.
May là mình đến chậm một chút, nếu không bản thân mình cũng sẽ gặp nạn mất, Ma Linh có tu vi ba ngàn năm trở lên, sợ là dù cho các đạo sư có hiệp lực lại thì cũng không có cơ hội sống sót...
Điều làm Chúc Minh Lãng không hiểu chính là, Ma Linh có cấp bậc như vậy, sao nó lại vì mùa đông tới mà ra tay tàn sát bừa bãi chứ? Hay là nó cũng giống như con Dạ Giao Đằng Thử Lang kia, muốn ăn thịt người để tu luyện, hơn nữa là chuyên môn nhắm vào Mục Long Sư?!
Làm lão sư, cũng gặp nguy hiểm như vậy, kẻ thù phải đối mặt không cùng một cảnh giới, cũng không biết Nam Linh Sa có thể xử lý hay không...
"A, sao miệng ly này lại ngọt vậy. . ." Chúc Minh Lãng nhấp môi.
Bỗng nhiên, Chúc Minh Lãng ý thức được ly nước này vốn không phải dành cho mình, chỉ là hắn thực sự quá mệt quá khát, nên liền cầm lên uống.
Có lỗi, thật có lỗi nha.
Chúc Minh Lãng vội vàng tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy một ly trúc chưa dùng qua, lúc này một lần nữa hắn lại đi đến bên cạnh giếng để múc một ly nước lên uống.
Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, thì trên rừng núi lúc này, có một đám người đang cưỡi Phi Điểu Ngụy Long đến, đám người đó ăn mặc rất hoa lệ, nhìn qua là biết mấy người này không cùng cấp bậc với những Mục Long Sư xuất thân nghèo khó rồi.
Bọn họ lần lượt đáp xuống tòa cổ tháp này, lúc đầu còn ra vẻ cung kính cẩn thận, nhưng khi bọn họ nhìn thấy người ngồi trước án lại là Chúc Minh Lãng, trên mặt liền lộ ra vẻ mờ mịt.
"Xin hỏi vị sư trưởng này, có phải Nam Linh Sa tỷ tỷ đang tọa trấn ở nơi này?" Một vị đệ tử trẻ tuổi của Nam thị lên tiếng hỏi.
"Chúc Minh Lãng?" Nam Diệp bước nhanh đến, nhìn hắn với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bức tranh vải ở đây, một vài bình mực trúc cũng có ở đó, ngay cả áo choàng chống lạnh cũng treo ở bên cạnh, rõ ràng Nam Linh Sa đang tọa trấn ở đây, vì sao Chúc Minh Lãng lại ở nơi này!
"A, a, Nam Linh Sa nhờ ta tọa trấn ở nơi này giúp nàng." Chúc Minh Lãng giải thích nói.
Nam Diệp nghi ngờ nhìn Chúc Minh Lãng chằm chằm.
Trước đây không lâu mới nhìn thấy hắn và Lê Vân Tư nói chuyện ở trong rừng liễu, hôm nay lại gặp hắn ở nơi Nam Linh Sa vẽ tranh, hơn nữa dưới tòa cổ tháp này lại không thấy bất kỳ người nào, cũng xem như là một nơi hẹn hò.
"Ngươi là Chúc Minh Lãng??" Giọng của gã thanh niên có Địa Ngục Khuyển Long kia lộ ra mấy phần tùy tiện và khinh thường.
"Đúng vậy, hiện tại ta là lão sư thay thế, tọa trấn ở Hồng Liên thành này, các ngươi có chuyện gì thì tranh thủ báo cáo đi." Chúc Minh Lãng nói.
"Hừ, ngươi là cái thá gì, mà có thể thay thế lão sư tọa trấn thành trì?" Dường như gã thanh niên có Địa Ngục Khuyển Long kia vô cùng chán ghét Chúc Minh Lãng.
Gần đây, Chúc Minh Lãng đã tập thành thói quen với sự bài xích không thể hiểu nổi của người khác, dù sao cái chuyện mới quen đã thân, lưỡng tình tương duyệt đều đã truyền đi khắp nơi, có quá nhiều người hận hắn thấu xương cũng giống như vị thanh niên Nam thị ở trước mặt này.
Chúc Minh Lãng không thèm để ý.
Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, còn lời đồn nào mãnh liệt hơn thì cứ dồn hết lên trên người hắn, dù sao mình cũng chính là Chúc Minh Lãng đó, có làm sao đâu!
"Các ngươi muốn thì báo cáo nhanh lên, nếu không muốn báo thì đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi." Chúc Minh Lãng thản nhiên nói.
"Chúng ta tìm Linh Sa tỷ tỷ." Vị thiếu niên Nam thị yếu ớt lên tiếng.
"Nàng đi xử lý con Ma Linh có tu vi hơn ba ngàn năm rồi, cho nên mới để ta trấn giữ ở chỗ này thay cho nàng." Chúc Minh Lãng giải thích nói.
"Trấn giữ thay, ha ha, ngược lại ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh thay nàng làm lão sư tọa trấn ở đây hay không. Nam Diệp, ngươi nói cho hắn biết, Ma Linh mà chúng ta đang truy đuổi đi." Gã nam nhân có Địa Ngục Khuyển Long kia lên tiếng nói.
"Mấy vị ca ca tới chỗ giếng nước nghỉ ngơi trước đi, ta từ từ kể lại cho Chúc Minh Lãng." Nam Diệp không còn dáng vẻ tâm cao khí ngạo như trước nữa, có lẽ là vì hắn đi theo mấy vị huynh trưởng đều có năng lực cao hơn hắn.
Mấy người bọn họ đều đi đến bên cạnh giếng, múc nước uống đồng thời cũng cho Phi Điểu Ngụy Long ăn một chút thức ăn.
Nam Diệp nhìn Chúc Minh Lãng với ánh mắt kỳ lạ...
Nếu Chúc Minh Lãng và Lê Vân Tư có tình cảm với nhau, vậy Nam Diệp hắn phải gọi Chúc Minh Lãng một tiếng là tỷ phu.
Nếu như hắn lại có quan hệ gì đó với Nam Linh Sa, Nam Diệp cảm thấy có lẽ cả đời này mình không có khả năng ngẩng cao đầu trước mặt Chúc Minh Lãng.
"Ngày đó ở trong rừng liễu, thật sự là Vân Tư tỷ tỷ sao?" Đến lúc này Nam Diệp vẫn còn cảm thấy hoài nghi.
Thực ra, lúc đó cảm giác đầu tiên của Nam Diệp liền nhận định người này chính là Nam Linh Sa, mặc dù số lần hắn gặp Lê Vân Tư không nhiều, nhưng hắn không thể nào nhận lầm đường tỷ Nam Linh Sa nhà mình được, huống chi theo cách ăn mặc, thì người đó phải là Nam Linh Sa mới đúng.
"Tỷ tỷ nhà ngươi, mà ngươi lại đi hỏi ta? ?" Chúc Minh Lãng tức giận.
"Vậy tức là không phải Vân Tư tỷ tỷ, ta đã nói rồi mà, nếu thật sự là Vân Tư tỷ tỷ, thì tỷ ấy hẳn là chẳng nhớ ta tên của ta nữa là." Nam Diệp nhỏ giọng nói.
"Đúng lúc ta cũng có chút chuyện muốn hỏi ngươi, tỷ tỷ nhà ngươi. . ."
"Chúng ta vẫn nên nói chuyện của Ma Linh đi, ngươi cũng thấy đấy, Nam Chiêu Băng có thành kiến với ngươi, lúc trước hắn thường xuyên chạy đến Lê gia, tìm đủ loại lý do để nhập ngũ, chính là vì muốn đến gần Lê Vân Tư một chút. . ." Nam Diệp nói.
"Ta biết, hắn đang ghen tị với ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Hiện tại ở Tổ Long thành này, không có ai là không hận ngươi." Nam Diệp nói.
"Được rồi, nói về chuyện Ma Linh đi, nếu là một con Ma Linh có tu vi trên hai ngàn năm trở lên, thì các ngươi hãy từ bỏ đi, trước đây không lâu đã có ba vị đạo sư bị Ma Linh giết chết rồi." Chúc Minh Lãng nói.
Nam Diệp hoảng hốt, hắn không ngờ lần trừ yêu hàng ma này, thậm chí ngay cả lão sư cũng mất mạng, lại còn là một đội ngũ có ba vị lão sư!