Quỷ Phụ Tà Chu đột nhiên bò ngược lại, giống như có một bức tường vô hình chặn lại làm cho chân của nó không bám vào đâu được.
Đến giữa không trung, Quỷ Phụ Tà Chu đột nhiên rống lên rất chói tai.
Lúc nó rống, cái lỗ trên lưng phun ra một đám sương khói độc màu đen ra tứ phía, khói độc nóng như hơi nước, khuyếch tán ra với tốc độ cực nhanh.
Không bao lâu, làn sương đen đã bao phủ cả mảng rừng cây, có thể thấy trong làn khói độc có quỷ hoả màu đỏ nhạt đi đi lại lại, hơi độc này có liên quan mật thiết đến quỷ hoả!
Màn hắc khí mang theo kịch độc, những cây cối vốn được Thần Mộc Thanh Thánh Long dùng huyền thuật để triệu hồi ra đang nhanh chóng trở nên héo úa, ngay cả dây leo, rễ cây cũng dần dần thành than hết.
Mà những quỷ hỏa kia càng ngày càng nhiều, bọn chúng cứ bay ra bay vào, quỷ hồn tinh quái như vậy lượn lờ xung quanh Thần Mộc Thanh Thánh Long, sau đó đột nhiên nổ tung ra từ làn khói độc màu đen!
"Oành! ! ! ! ! !"
Quỷ hỏa cùng hơi độc bộc phát ra độc lực, hoả lực trong nháy mắt, Sâm La Cự Long cùng Tiểu Lâm Long lập tức bị độc khí ăn mòn, không chỉ da tróc thịt bong, đồng thời còn phải nhận cơn đau đớn khôn tả.
Thần Mộc Thanh Thánh Long ở trong sương đen cũng phải chịu những trở ngại như vậy, trên người nó lông màu xanh càng lúc càng đậm, Thanh Sắc Thánh Long sáng mãnh liệt, nhưng cũng chỉ có thể xua tan mây độc và quỷ hoả ở bán kính mấy chục mét quanh thân nó.
Quỷ Phụ Tà Chu rơi trở về mặt đất, nó núp trong đám hơi độc màu đen kia, sau đó rón rén đi vòng ra sau Sâm La Cự Long cùng Tiểu Lâm Long .
Sâm La Cự Long nhận ra Quỷ Phụ Tà Chu, lập tức dậm xuống đất một cái làm đại địa rung chuyển, đánh lui Quỷ Phụ Tà Chu.
Quỷ Phụ Tà Chu lập tlui về phía sau, chuẩn bị tiếp tục ẩn thân trong sương đen...
“Ngao ngao! ! ! ! !”
Lúc này, phía sau sương mù dày đặc, một con Bạo Long toàn thân đầy ngân lân trọng giáp hung mãnh lao ra, nó cúi người, Ngân Giác lộ ra, căn chuẩn húc thẳng Quỷ Phụ Tà Chu!
Quỷ Phụ Tà Chu bay ra ngoài, húc đổ mấy cây tùng cổ thụ mới dừng lại, chân sau nó bị đụng gảy, không ngừng phun ra hơi độc tứ phía, xương cốt phần lưng cũng vỡ mất mấy cái, nhất thời hơi độc màu đen cũng mờ đi kha khá.
“Ngao ngao tập hai! ! !"
Đại Hắc Nha ngang ngược bá đạo, Quỷ Phụ Tà Chu cho dù là Ma Linh, cũng không chịu được đòn đánh của Hắc Nha đang mặc trọng giáp.
Thần Mộc Thanh Thánh Long thấy Ám Thương Bạo Long tham chiến, vui sướng kêu một tiếng.
Đúng nha, mình đâu cần phải solo với nó làm gì, Quỷ Phụ Tà Chu có thể phun ra nhiều hồng chu như vậy, chẳng lẽ mình không biết gọi huynh đệ ra trợ giúp hay sao?
"Thanh Trác, cuốn lấy nó!" Tiếng Chúc Minh Lãng vang lên .
Thần Mộc Thanh Thánh Long hơi non, dù sao nó cũng mới trưởng thành không có bao lâu, thậm chí nhiều pháp thuật của chân chính Thánh Long nó còn không biết thi triển .
“Y ~ ~ ~"
Thần Mộc Thanh Thánh Long ngẩng đầu lên, giống như là đang gọi ra cái gì đấy được chôn sâu dưới đất.
Đất đai bắt đầu điên cuồng nhúc nhích, sóng đất sôi trào, vô số rễ cây to lớn cuồn cuồn đập ầm ầm, chúng mạnh mẽ đầy sức sống, so với những cây leo kia chắc hơn rất nhiều...
Quỷ Phụ Tà Chu giãy giụa bò dậy, sau khi mất đi hai cái chân sau, nó rõ ràng hành động chậm chạp hơn rất nhiều, những sợi rễ cây vừa được triệu hoán lên kia đánh cho Quỷ Phụ Tà Chu ngã lăn ra đất, nhân lúc nó chưa thể đứng dậy kịp thì nhanh chóng luồn quanh thân thể cùng các chân của nó rồi trói chặt lại ! !
Rễ tùng siết rất chặt, gần như bẻ gãy cơ thể nó, Quỷ Phụ Tà Chu cũng gọi là tàn nhẫn, lúc nó đang bị trói, tự mình chặt một cái chân trước, sau đó dùng miệng cắn cái chân gãy kia để chém đứt mấy cái rễ cây tùng!
Khó khăn lắm mới tránh thoát được trói buộc, Quỷ Phụ Tà Chu vừa đứng dậy thì lại gặp ngay Ngân Giáp Bạo Long đang chờ sẵn, Bạo Long chẳng nể nang gì lập tức lao tới cắn xé, răng nanh hạ xuống, lực cắn rất cường đại.
"Xèo xèo ~ ~ ~ "
Quỷ phụ Tà Chu điên cuồng né tránh, cây tùng cổ thụ chỗ vị trí cũ của nó bị cắn đến nát vụn, tưởng thoát được rồi, ai ngờ Hắc Thương Bạo Long dùng móng trước ôm lấy cây cổ tùng bị gãy kia, hung hăng đập tới chỗ Quỷ Phụ Tà Chu.
Quỷ Phụ Tà Chu bị cây tùng đánh trúng, bị chấn động tới mức phun cả ra mấy cái thai hồng chu trong bụng, những con hông chu này cũng chưa có luyện hóa dung hợp với đầu người để trở thành Nhân Đầu Hồng Chu, chỉ là vật chết mà thôi.
"Vèo!"
Thần Mộc Thanh Thánh Long từ giữa không trung đáp xuống, Thiết Diệp Phong Chi Dực của nó giống như là cánh quạt quay tròn, nó xẹt qua đại địa, Quỷ Phụ Tà Chu kia trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
Từ lưng chém sang phía bụng, thân thể chia làm hai, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị cắt thành một cái khe, phát cắt bằng cánh của Thần Mộc Long uy lực kinh người, ngay cả Đại Hắc Nha đều nhìn đến sửng sốt.
"Chớ khinh thường, con súc sinh này vẫn chưa có chết!" Lúc này, Chúc Minh Lãng nhắc nhở.
Thần Mộc Thanh Thánh Long cùng Hắc Thương Bạo Long cũng không có chú ý, dù sao thì một thứ bị cắt làm hai rồi, làm sao còn sống được nữa.
Nhưng trên thực tế Quỷ Phụ Tà Chu quả thật không có chết, hai khúc thân thể nhân lúc Thần Mộc Thanh Thánh Long cùng Hắc Thương Bạo Long mất cảnh giác lại đồng thời nhào ra!
Nửa đoạn trước, Quỷ Phụ Tà Chu cắn về phía Thần Mộc Thanh Thánh Long, có răng nhện cực độc, đủ để có thể làm Thần Mộc Thanh Thánh Long trong thời gian ngắn toàn thân khí quan hoại tử, răng độc so với hơi độc mãnh liệt gấp trăm lần.
Mà sau đó, nửa thân sau Quỷ Phụ Tà Chu cũng bắn lên, cái bụng kia thoáng cái phun ra mười mấy con hồng chu, bọn chúng bay về phía Hắc Thương Bạo Long, đang đến gần hắc Thương Bạo Long thì nổ tung.
Trong cơ thể của đám hồng chu này, toàn bộ đều là quỷ hỏa, mười mấy con nhện đỏ đồng thời nổ tung, tạo thành một đoàn quỷ hoả kinh khủng nổ tung ra, đánh vào thân Hắc Thương Bạo Long đang không phòng bị...
Hắc Thương Bạo Long bị quỷ hỏa đánh lui, thân thể to lớn cũng bị quỷ hỏa nuốt mất.
Mà Thần Mộc Thanh Thánh Long cũng chưa kịp phản ứng, thật sự là đòn cuối của Quỷ Phụ Tà Chu này quá bất ngờ, nghe được Chúc Minh Lãng cảnh báo cũng khó mà né tránh.
"Ngao! ! ! !"
Sâm La Cự Long xông ra, nhân lúc Quỷ Phù Tà Chu muốn đánh lén Thần Mộc Thanh Thánh Long thì bị nó quật bay ra ngoài.
Đòn cuối của Quỷ Phụ Tà Chu không thành công, đã vậy nửa đoạn trên thân thể bị Sâm La Cự Long đụng phải càng bể, càng nát.
Thần Mộc Thanh Thánh Long lập tức bay lên không, thân thể đang xoay tròn, thiết diệp chi dực ở trên không trung như một cái cánh quạt màu xanh, lúc chuyển động xuất hiện từng đạo dao thánh mang màu xanh, thay nhau chém về phía thân trên Quỷ Phụ Tà Chu.
"Xoẹt xoẹt xoẹt! ! ! !"
Quỷ Phụ Tà Chu bị cắt thành mảnh vụn, ngay cả đầu cũng biến dạng, cho dù nó có sống dai đến mấy đi nữa thì lần này cũng đã triệt để chết rồi.
Mà bên kia, Hắc Thương Bạo Long đi ra từ trong quỷ hoả, mặt nó mờ mịt, nhìn nhìn thanh ngân trọng giáp chả có mấy hư hại trên người mình...
Không đau, cũng chẳng hề bị thương.
Mịa nó, hú hồn hú vía, xém tý dọa Hắc Bảo ta sợ teo họa mi rồi!
Hoá ra Hắc Bảo ta trâu chóa như vậy! ! (dg: Mấy đoạn tự kỉ của Hắc Nha lão Loạn viết hài vleu, muốn dịch nghiêm túc cũng không được :D)
Sương đen bắt đầu tản đi, Chúc Minh Lãng đi tới, Vốn định phê bình hai tên này, lúc đối mặt với ma linh mà còn dám sơ xuất.
Nhưng suy nghĩ một chút, Tiểu Thanh Trác dù sao cũng còn bé, kinh nghiệm chiến đấu hơi ít.
Mà Đại Hắc Nha vẫn chỉ là long tử, nó mặc dù ý thức được, phản ứng cũng không kịp, dù sao tốc độ của Ma Linh quá nhanh...
Hai tên này còn phát triển được, sau này phải huấn luyện thêm, thiếu chút nữa thì bị Quỷ Phụ Tà Chu giết ngược, nếu thành công thì đã double kill rồi.
"Một ngàn bảy trăm năm tu vi, nếu con súc sinh này thành công ăn thịt Rồng, sợ là cánh rừng lớn này sẽ không có sinh vật nào chống lại nó được, mà những thành trì bên ngoài rừng sợ cũng gặp nạn." Chúc Minh Lãng xòe bàn tay ra, đem Ma Linh Hồn đào được đứng lên.
Sau khi chết, liền có thể thông qua màu sắc đậm nhạt của hồn phách để phán đoán tu vi, cũng còn may là không vượt qua hai ngàn năm, nếu không lại phải đem Bạch Khởi đánh thức.
Kinh nghiệm chiến đấu vẫn rất quan trọng, trải qua lần này, Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy về sau vẫn nên rèn luyện Đại Hắc Nha cùng tiểu Thanh Trác, nếu không gặp phải yêu ma đều để Bạch Khởi giải quyết, hai đứa nhóc này không có cơ hội rèn luyện rất khó mà trưởng thành cùng tiến bộ được.
Tự mình giết Ma Linh, Ma Châu dĩ nhiên thuộc về mình, Chúc Minh Lãng đã nghe được tiếng bước chân Cự Long của đám con ông cháu cha Nam thị, cũng thuận tiện để cho Tiểu Thanh Trác tạm biệt mẹ nó .
Cách làm của tiểu Thanh Trác là đúng, nó có thể thấy ca ca nó chết không cứu, nhưng đối với Long Mẫu vẫn là có cảm tình, mới vừa rồi nếu không phải Long Mẫu kịp thời ngăn cản phát cắn của Quỷ Phụ Tà Chu, Tiểu Thanh Trác cũng sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
"Hí ~ ~ ~ "
Sâm La Cự Long đột nhiên đem một khối nghịch lân màu xanh từ trên người mình kéo xuống, máu chảy đầm đìa, đem nghịch lân đặt ở trước mặt Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng hơi khó hiểu hành vi của Long Mẫu, lúc này Long Mẫu đã chậm rãi đi sâu vào trong rừng cây tùng, mà đầu kia Tiểu Lâm Long, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn Thần Mộc Thanh Thánh Long lấy một cái, nó thậm chí khi đi còn phải bám vào người Long Mẫu.
Nó rất sợ hãi, nó sợ hãi đệ đệ mình báo thù.
Lấy thực lực Tiểu Thanh Trác bây giờ, giết chết nó còn đơn giản hơn việc nó trước đây cậy lớn mà ném đệ đệ mình xuống vách núi.
Ánh mắt Chúc Minh Lãng nhìn về Tiểu Thanh Trác, lúc này mới phát hiện Tiểu Thanh Trác cũng không có cùng Long Mẫu trao đổi cái gì, nó giống như một người xa lạ đứng ở đó, đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú những chỗ khác.
Không cần thiết phải nhận nhau.
Nhưng vẫn cảm kích Long Mẫu đã sinh ra nó, cho nên không đành lòng nhìn Long Mẫu chịu khổ.
Mà Long Mẫu cũng giống như biết hết thảy những thứ này, nó lưu lại một cái nghịch lân cho Chúc Minh Lãng, đem theo Tiểu Lâm Long đã sợ đến hồn phi phách tán trốn vào rừng sâu...
"Không ai nợ ai, về sau sinh tử của bọn họ không có quan hệ gì với ngươi, đúng không?" Chúc Minh Lãng nhặt mảnh nghịch lân lên, khe khẽ thở dài một hơi.
Đây chính là thái độ của Tiểu Thanh Trác.
Tiểu Thanh Trác sẽ không quên việc bị vứt xuống vách đá, thân thể nhỏ yếu bị gai nhọn đâm đau đớn, nhưng nó cũng sẽ không mang lòng căm ghét.
Bởi vì vì sinh tồn vốn tàn khốc!
Có lẽ, Long Mẫu khi nhìn Tiểu Thanh trác có nơi đến tốt hơn, cũng là vui vẻ yên tâm, nếu không thì nó chẳng cần lưu lại mảnh nghịch lân hiếm hoi này cho Chúc Minh Lãng làm gì, nghịch lân này chính là thứ cuối cùng nó có thể làm vì Tiểu Thanh Trác.
Nhìn bóng lưng Long Mẫu bị thương, mệt mỏi, lại nhìn về phía Tiểu Thanh Trác từ đầu đến cuối đều không có đưa mắt nhìn về hướng đó lần nào...
Chúc Minh Lãng trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần.
Khẽ vuốt vuốt bộ lông của tiểu Thanh Trác, Chúc Minh Lãng có khế ước linh hồn với nó, sao lại không biết cảm xúc của nó được.
Nói chung Tiểu Thanh Trác cùng lắm cũng chỉ là một tiểu hài tử, nhưng nó phải đối mặt với chuyện là người trưởng thành cũng khó mà xử lý được.
Cứ như vậy đi.
Để bọn nó rời đi, từ nay không còn liên quan gì đến nhau nữa...