Chí ít là trải qua lần này, cuối cùng cũng khiến cho hoàng đế nhớ kỹ người như hắn đi?
Có thể làm việc ở ngự tiền hay không, không phải nhanh như vậy.
Tô Nam Thừa không vội.
Chỉ có điều trong lúc đi săn, vẫn xảy ra một vài chuyện.
Cũng không phải là loại chuyện như ám sát hay ngã ngựa gì. Mà là Bắc Sơn có một chỗ sạt lở.
Đây không phải là đại sự, Thái tử dẫn người đi xem, chỉ thấy một nơi ở gần Tây Nam của Bắc Sơn có một mảnh dốc núi nhỏ sụp đổ.
Đây là chuyện bình thường, núi sông địa lý, đều có biến hóa. Chẳng qua là mọi người có theo kịp cái biến hóa này hay không.
“Điện hạ, nơi này hình như là có một cái bia đá, thấy niên đại chắc xa xưa. Chúng thần sai người đào ra xem xem thế nào?”
Thái tử điện hạ gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Tô Nam Thừa kinh ngạc, cái này cũng quá trùng hợp rồi?
Hắn đứng sau lưng Thái tử quan sát, trong lòng mơ hồ có chút dự đoán.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, bọn thị vệ mới đào bia đá kia ra.
Niên đại ước chừng rất xa xưa, bia đá vỡ thành hai đoạn.
Lúc đào lên, chỉ thấy trên kia có chữ viết.
Dời ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ qua, đám người đều im lặng.
“Điện hạ, cái này... chữ bên trên tấm bia đá này thực sự phản nghịch...”
Thái tử đi qua nhìn kỹ, cũng nhíu mày: “Ninh Dương xả thân, Tưởng Trịnh chịu chết...”
Phía sau còn có hai câu hắn ta cũng không dám đọc ra.
Hai câu sau là “Kiệt Phó vô đạo, Nhân Vân thủ chi.”
“Điện hạ, cái này từ cũng không thông, nhất định là có người giả vờ giả vịt chôn ở chỗ này.” Có người nói.
Thái tử nhíu mày: “Việc này vẫn cần phải báo cho bệ hạ. Đem nhấc thứ này trở về, trước tìm một tấm vải đắp lên, sau đó cẩn thận lục soát phía dưới xem còn cái gì không, bất kể là như thế nào, đào sâu ba thước cũng phải đào một lần.”
“Rõ!”
Tô Nam Thừa cũng nhíu mày, cái này khá là nghiêm trọng, không quá giống với Thái tử làm.
Hai câu đối sau, đối với Tô Nam Thừa từng xem qua rất nhiều cố sự mà nói cũng không hiếm lạ gì.
Ngược lại hai câu trước đáng giá để cân nhắc.
Ninh Dương xả thân, Tưởng Trịnh chịu chết...
Ninh Dương Tưởng Trịnh, bốn người còn là bốn gia tộc?
Dù sao Tô Nam Thừa cũng còn trẻ, rất nhiều chuyện tuổi này của hắn, không biết là bình thường.
Về tới doanh địa, mang bia đá lên ngự tiền, hoàng đế tất nhiên là giận tím mặt. Hạ lệnh nghiêm tra khu vực kia.
Còn phải điều tra cho kỹ tấm bia đá kia nữa.
Bia đá đúng là một khối đá cổ, nhưng chữ này, không có khả năng tồn tại mấy trăm năm.
Chỉ có thể nói là, chữ trên tấm bia đã được khắc mới, còn tấm bia đã cũ.
Về phần là lúc nào vùi vào thì rất khó nói.
Sạt lở này có phải do thiên nhiên hay không cũng cần phải thảo luận, thật là trùng hợp.
Tô Nam Thừa không theo dõi chuyện sau đó, bệ hạ vẫn đang nổi giận ở bên kia đó.
Lấy chữ trên tấm bia đá, Tô Nam Thừa cũng kết luận đây không phải là do Thái tử làm, Thái tử cũng không phải là sắp điên.
Cái này rất rõ ràng là có một thế lực khác? Hẳn cũng không phải là các hoàng tử.
Nếu không thì đây là mưu đồ gì?
Thứ như vậy, sẽ có dao động với xã tắc giang sơn.
Bây giờ trong triều cũng không hề có quan viên họ Vân... Nói cho đúng, là không có một quan viên họ Vân nào ở chức vị cao.
Trong hậu cung có lẽ có đi, hắn cũng không chú ý, nhưng khẳng định không phải là địa vị cao gì.
Cho nên, Vân này thực sự là dòng họ?
Thiên hạ còn không có đại loạn rõ ràng, nhưng dựa theo sự phát triển của Đại Nguyên này, chỉ sợ cũng không tới mấy năm.
Cho nên, đây là có người đang sắp đặt sao?
Tô Nam Thừa lắc đầu, trở về tiểu viện của mình.
Hôm nay đi săn tất nhiên không giải quyết được gì.
Bệ hạ cho người nghiêm tra chuyện này, cũng không hề giao cho Thái tử và hoàng tử, mà là giao cho Đại Lý Tự khanh cẩn thận điều tra.
Bởi vì có chuyện này, đi săn cũng kết thúc, từ nay trở đi sẽ hồi kinh.
“Cho dù không bỗng nhiên có chuyện cũng cần phải trở về như thường, xem như là sớm mấy ngày, trở về dạng này... Chẳng phải là đều biết xảy ra chuyện sao?” Thích Mộng Đường thầm nói.
“Mộng Đường chơi chưa chán sao? Sau khi hồi kinh chơi thì cũng giống vậy thôi.” Tô Nam Thừa cười hỏi.
“Ha ha, đúng vậy, quay về thôi.” Thích Mộng Đường tự biết mình lỡ lời, sắc mặt biến đổi, xấu hổ cười làm lành một câu sau đó nói tiếp.
Cảm kích nhìn thoáng qua Tô Nam Thừa.
Tiểu thái giám bên cạnh chỉ xem như là mình không nghe thấy.
Lúc đầu giữa tháng ba mới hồi kinh, lúc này mới hai mươi tháng hai đã quay lại.
Tô Nam Thừa đợi đến khi không có chuyện gì nữa thì đến phủ của Phí Cưu.
Lúc đến, Phí Cưu không ở đó. Hắn liền đợi.
Người của phủ bên này cũng biết là hắn thường đến, đối xử với hắn rất khách khí.
Đến hoàng hôn thì Phí Cưu trở về, thấy hắn đang đợi liền hỏi: