Tô Nam Thừa gật đầu: “Ta biết, chúng ta không thể làm gì cả. Trước mắt chuyện nên làm đều làm cả rồi, còn lại chờ Thái tử điện hạ đi.”
Lúc gặp Thái tử, đã sắp sang trưa rồi, Tô Nam Thừa thuật lại mọi chuyện, Thái tử không có phản ứng gì quá lớn.
“Cô biết rồi, ngươi không cần để tâm mấy chuyện sau này nữa đâu. Mệt mỏi một đêm rồi nhỉ, về nghỉ ngơi đi.”
Tô Nam Thừa đáp lại, ra tới nơi kêu Lý Xuân Giác và Khổng Dương cùng xuất cung, về nhà nghỉ ngơi.
Hoàng đế quả nhiên không nói bất kỳ điều gì về cái chết của Bát hoàng tử. Mấy chuyện sau đó sẽ do Nội Sự tỉnh và Tông Chính tự hợp tác xử lý.
Đơn giản chọn một ngôi mộ chôn cất, vì không còn thân phận hoàng thất nữa nên không được vào hoàng lăng.
Mặc dù triều đình đã điều tra chuyện tấm bia đá, nhưng chuyện này không đầu không đuôi, người sau màn hẳn đã sớm lên kế hoạch rồi.
Trước mắt vẫn chưa tra được gì.
Không biết là do không ai chịu nghiêm túc hay có nghiêm túc cũng vô dụng mà ngay cả đất ở Bắc sơn lún sụt cũng không biết.
Nhiều người tin rằng đây là ý của trời cao.
Để vãn hồi danh tiếng của mình, Hoàng đế đã đề xuất một chuyện. Đó là ông ta muốn tổ chức cày bừa vụ xuân.
Đây là chuyện tốt, nhưng không đủ để ông ta chơi đùa……
Mấy bộ ngành trong kinh thành khẩn trương hành động, chọn một mảnh đất ở cùng ngoại ô. Vừa lúc cũng nên trồng trọt.
Đại khái muốn tỏ vẻ mưa thuận gió hoà, cho nên thanh thế lần Thân Canh* này rất lớn. Hoàng hậu cũng tham dự.
*giống với lễ Tịch Điền, nhà vua tự Thân Canh ruộng
Chỉ cần là quan viên có phẩm cấp trên triều, đều phải xuống ruộng.
Đầu tiên phải phái người cày bừa cánh đồng kia cho ngay ngắn đã.
Thế nào là ngay ngắn? Chính là tứ bình bát chỉnh cánh đồng.
Tô Nam Thừa nghe xong không biết phải nói gì, vì dân cư bất đồng nên ruộng đồng trong nhà cũng không giống nhau.
Địa phương khác nhau, kích cỡ cũng khác nhau. Hôm nay cưỡng ép phân chia ruộng nương cũng là vì muốn Hoàng đế thoải mái thôi.
Qua rồi chẳng phải lại về như cũ sao?
Huống chi, hơn nửa đồng ruộng chỗ này không phải của bá tánh, mà là của quan viên hoặc phú thương.
Đến lúc đó, nếu bá tánh thiếu đồng ruộng, thì sao có thể trở về đây?
Hộ bộ chuyển chiếc xe trượt màu vàng bỏ không mười mấy năm ra, song xe trượt tuyết này không phải hoàn toàn làm bằng vàng, nếu bằng vàng thì tất nhiên không kéo được.
Nó được làm từ gỗ lim phủ một lớp vàng bên ngoài.
Chuẩn bị xong mọi thứ, hôm nay, mùng một tháng ba, trời còn chưa sáng, trong cung đã xuất phát rồi.
Cả đường chiêng kêu mở đường, từ hoàng cung mãi đến tận vùng ngoại ô.
Cũng cho phép bá tánh vây xem, nhưng bá tánh đều ở nơi xa, không thể chứng kiến Hoàng đế trông như thế nào.
Khắp nơi đều là quân thủ thành và Vũ Lâm vệ.
Hoàng đế mặc thường phục, dẫn theo Hoàng hậu mặc y phục làm từ sợi đay, và một vài nương nương hậu cung mặc xiêm y dân gian.
Còn có một đám quan viên cố gắng sắm vai bá tánh, tiến vào trung tâm địa điểm.
Về phần Tô Nam Thừa và Thích Mộng Đường, đại khái Hoàng đế vẫn nhớ rõ thân phận linh vật của cả hai.
Vì vậy được đứng hai bên trái, phải của Hoàng đế.
Sáng sớm Tô Nam Thừa cũng đã thay một thân áo vải thô.
Thành thật mà nói, hắn chưa từng mặc thử loại này.
Cho dù suốt mười bốn năm, trong phủ không ai coi trọng hắn, chi phí ăn mặc của hắn rất ít, dù có tệ đến đâu cũng không để hắn mặc loại xiêm y này.
Vẫn là Đông Mai lanh lợi, lót một tầng vải bông trong cổ áo cho hắn, bằng không hắn chịu không nổi.
Xe trượt được kéo bởi hai con bò, nhìn qua là biết được chọn ra rồi.
Hai đầu hoàng ngưu cường tráng, da lông bóng loáng, khác xa với bò bá tánh dùng để cày ruộng.
Quan viên Lễ bộ chạy tới nói: “Bệ hạ, nương nương, có thể bắt đầu rồi.”
Hoàng hậu lấy một cái sàng, bên trong là hạt giống cao lương. Cái này vừa nhìn là biết được lựa chọn tỉ mỉ, viên nào viên nấy no đủ hồng nhuận.
Chắc chắn là nhặt từng hạt một.
Hoàng đế lấy một cái roi buộc vải đỏ, một tay nắm dây thừng cười nói: “Vậy bắt đầu thôi.”
Lập tức có người của Lễ bộ thổi kèn lệnh, người kia phụ xướng: “Bắt đầu Thân Canh.”