Chờ Tô Nam Thừa khấu tạ xong, lập tức lấy mười lượng bạc đưa cho thái giám tới ban thưởng: “Đại nhân vất vả rồi, trách ta thời gian hành tẩu trong Đông cung ngắn quá, chưa gặp được đại nhân, không biết đại nhân họ gì?”
Thái giám kia nhét bạc vào tay áo, cười nói: “Không dám xưng như vậy, nô tỳ không có phẩm cấp, sao dám xưng đại nhân? Nhưng ngược lại đại nhân ngài đúng là tuổi trẻ tài cao. Nô tỳ họ Tạ, sau này phải nhờ đại nhân dìu dắt nhiều rồi.”
“Ngài đừng nói thế, làm phiền công công nhắc nhở ta mới phải.” Tô Nam Thừa vừa cười ha ha vừa cúi đầu.
Khiến Tạ thái giám mới được khen rất vui.
Tiễn người ban thưởng đi, Tô Nam Thừa kêu Liên Sinh chuyển mấy đồ kia về.
Bản thân hắn cũng trở về Ngô Đồng viện.
“Cung nghênh thất công tử hồi phủ.” Mấy người vội tiến lên nói.
So với lúc đi chỉ có hai nha đầu, giờ lại có bốn nha đầu, thêm hai bà tử, còn có hai gã sai vặt.
Hiện giờ trong Ngô Đồng viện này của hắn cũng có tới mười người cơ à.
“Công tử, đây là người mới tới. Thu Cúc và Đông Mai, Ngưu bà tử và Lý bà tử. Hai gã sai vặt là Tùng Chi, Bách Chi.” Liên Sinh nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Nếu đã tới rồi, mỗi người làm đúng chức vụ của mình đi. Sau này người đứng đầu trong Ngô Đồng viện, nam là Liên Sinh, còn nữ thì Đông Mai làm đi.”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Xuân Vũ và Hạ Hà lập tức thay đổi.
Hai người vốn luôn giữ vị trí này, bỗng nhiên bị người mới ngăn chặn. Đương nhiên không phục, còn muốn biện hộ, lại thấy công tử vẻ mặt nhàn nhạt.
Nhớ lại quá khứ, rốt cuộc không dám nói lời nào cả.
Đông Mai là một người khôn ngoan, nàng ta biết rõ bộ dáng Ngô Đồng viện trước đây thế nào, nếu giờ chủ tử muốn đề bạt người mới, nàng ta hiển nhiên sẽ làm tốt.
Chẳng biết là tâm tư của ai, đưa hai nha đầu lớn lên xuất sắc tới, tuổi lại nhỏ.
Hẳn cũng chẳng cách Tô Nam Thừa mấy tuổi, chắc là đưa tới làm người trong phòng.
Đến lúc này, Xuân Vũ và Hạ Hà lại càng không dám nói gì. Tuổi hai nàng ta không hợp lắm.
“Lần này tới, hẳn là nhiều chuyện lắm đây.” Tô Nam Thừa nói: “Cứ chờ xem, tiếp theo chỉ sợ chẳng thiếu mấy chuyện phiền toái. Ngươi hãy nói cho Trình Minh biết những quy củ trong phủ đi. Đừng để hắn đắc tội với người phạm húy.”
Quả nhiên có không ít phiền toái.
Đầu tiên là vào lúc nửa đêm, lão thái thái bên kia kêu người đưa bàn tiệc tới.
Nói là giúp hắn đón gió.
Hắn vô cùng vui vẻ đón nhận. Nhưng trong lòng lại thở dài.
Nếu thật sự muốn đón gió thì phải tổ chức tiệc chứ, đưa một bàn tới là có ý gì?
Chỉ cần chiếu cố một chút thôi, cũng chẳng cần chăm lo gì nhiều.
Ngay sau đó, Hầu gia bên kia truyền lời cho hắn, kêu hắn lát nữa tới thư phòng nói chuyện.
Hầu gia tự mình gọi, hiếm thấy thật.
Trong lòng Tô Nam Thừa hiểu rõ.
Ăn tối xong, hắn thưởng bàn tiệc cho người dưới trướng, một mình tới thư phòng của Hầu gia.
Suốt đường đi, hắn thầm cân nhắc nên trả lời những câu hỏi Hầu gia muốn hỏi thế nào.
Lúc hắn tới nơi, liền có người đi bẩm báo.
Hắn chờ cũng không lâu lắm thì được mời vào.
Trong phòng, phụ thân hắn Tô Anh Cừ và đại ca Tô Cẩm Thừa đều ở đây.
Chờ Tô Nam Thừa thỉnh an xong, lão Hầu gia kêu hắn ngồi xuống nói chuyện.
“Chuyến đi lần này ngươi vất vả rồi.”
“Tôn nhi không dám kêu vất vả. Chỉ là đi theo Mã đại nhân mà thôi.”
“Ừ, nói chuyện Hiển Châu đi.” Hầu gia nói.
Tô Nam Thừa biết chuyện này ắt có liên quan, hắn cũng không giấu giếm, ngoại trừ việc mình bày cho Mã đại nhân chủ ý không ổn lắm, còn lại đều nói ra hết.
Cuối cùng còn nói: “Tuy nói Liêu đại nhân này hướng về Thái tử, nhưng lại làm việc quái dị thế này. Tình hình bên kia hiện giờ chính là Trương án sát và Liêu đại nhân ngầm đấu đá. Kế tiếp trong triều không biết sẽ như thế nào đây.”
Hầu gia vuốt râu gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
“Thất đệ hiện giờ đi theo Thái tử điện hạ, nhưng lại không giống thế. Có lẽ khoảng thời gian này ngươi làm chức vụ ban sai khá tốt, nên mới được ban thưởng. Xem ra thất đệ ở Đông cung cũng khá tốt.” Tô Cẩm Thừa nói.
“Ta không phải người duy nhất được thưởng, là Thái tử điện hạ nhân hậu mới đúng. Lần này chẳng làm nên trò trống gì, ta cũng chỉ mới làm quan được mấy ngày.” Tô Nam Thừa áy náy nói.
“Ngươi đi theo Thái Tử cũng tốt.” Hầu gia nhìn hắn: “Hiện giờ thế cục trong triều không rõ, nếu Thái tử điện hạ thật lòng trọng dụng ngươi, vậy cũng là chuyện tốt.”
Ông ta lia ánh mắt sắc bén nhìn Tô Nam Thừa vài lần. Người già lão luyện tinh thông lắm đương nhiên sẽ nhìn xa hơn Tô Anh Cừ.
Trước đó Tô Anh Cừ biết tin Tô Nam Thừa đi theo Thái tử, thái độ không hề tốt. Nhưng Thành Khang hầu lại có suy nghĩ khác.
Tòng long chi công, miễn là có một đứa cháu để ôm là được.
Nhỡ đâu cuối cùng Tam hoàng tử lại chết thì sao?
Nhiều thêm một con đường luôn tốt hơn.
Chỉ là xuất thân của đứa cháu này quá xấu. Lại do nô tỳ sinh ra……
“Không cần biết ra sao, ngươi đều phải làm cho tốt. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, trong nhà nên làm mai cho ngươi rồi. Tuy nhiên, tổ phụ nhìn tiền đồ của ngươi hiện tại, chi bằng hoãn lại một hai năm. Khi đó ngươi tự tin hơn, chuyện hôn nhân cũng dễ hơn chút.” Thành Khanh hầu thật tâm nói ra những lời này.