“Ha ha đúng thật, nhóm chúng ta thật ra chỉ là đi xem chuyện vui thôi. Hôm nay tới Thanh Phong lâu, không cần biết ai là người đắc thủ, dù thế nào thì cũng kín chỗ thôi? Hay chúng ta vừa nghe hát vừa uống rượu, thế nào?”
Tô Nam Thừa gật đầu nói được.
Dưới thời nhà Nguyên, không có chuyện người làm quan không được đến thanh lâu, không ít đại nhân và nam nữ thanh lâu có rất nhiều chuyện xưa vui buồn lẫn lộn nữa kìa.
Cho nên hắn cũng không e ngại mấy chuyện này.
Buổi trưa là Lỗ Tử Khanh mời khách.
Ăn xong bữa trưa, kỳ thật cũng chẳng còn sớm nữa, đoàn người liền đi về phía Thanh Phong lâu.
Hôm nay lượng người bên này thực sự không hề ít.
Ngọc Đại cô nương này, tuổi còn nhỏ đã vào Thanh Phong lâu, năm nay mới mười bảy tuổi thôi.
Nhan sắc khuynh thành trời ban, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, vô nhất bất tuyệt.
Lẽ ra, nữ tử thanh lâu mười bảy tuổi mà còn chưa búi tóc đã coi là muộn rồi.
Tuy nhiên tú bà của Thanh Phong lâu rất biết kinh doanh, mấy năm nay vẫn luôn lợi dụng chuyện này.
Ngọc đại cô nương chỉ bồi ngồi, không bồi chuyện khác, kể từ đó, khách nhân ngược lại càng thêm si mê. Tất cả khách nhân đều đổ xô chạy theo như vịt.
Hiện giờ thực sự là không thể kéo dài thêm nữa, nếu qua mười tám tuổi, vậy thì không tốt chút nào.
Thế nên mới có chuyện náo nhiệt như hôm nay.
Chỉ nói về việc làm thanh quan suốt mấy năm nay, Ngọc Đại đã kiếm đầy bồn đầy chén cho tú bà này rồi.
Tô Nam Thừa đương nhiên chưa từng gặp Ngọc Đại cô nương này, chỉ nghe qua danh tiếng của nàng ta mà thôi.
“Đúng rồi, nghe nói không phải công tử nhà Quân Nghĩa Hầu vẫn luôn muốn lần búi tóc của vị cô nương này sao?” Tô Nam Thừa bỗng nhớ tới câu nói trước đây nhị ca nói với hắn.
“Đúng vậy, hắn ta vẫn luôn muốn, vẫn luôn đuổi theo, ha ha hôm nay chắc chắn còn có người khác nữa. Con thứ nhà Liễu tướng quân cũng muốn. Còn có mấy nhà khác nữa. Đều là địch thủ hết.”
Bọn họ vừa ngồi xuống liền có người tới tiếp đón.
Lỗ Tử Khanh làm chủ, hiển nhiên sẽ gọi rượu ngon trái cây ngọt.
Không bao lâu đã có cô nương đi đến tiếp khách.
Tuy rằng hôm nay nhiều người, nhưng các cô nương không phải ai cũng phục vụ, đều vui vẻ lăn lộn ngay giữa sàn, họ luyện thành hỏa nhãn kim tinh hết rồi, rõ ràng bàn này đều là con cháu quan lại, sẽ chẳng dễ dàng rời đi nơi khác đâu.
Rất nhanh đã có nữ tử lên đài trình diễn tài nghệ.
Nhưng thời gian không lâu lắm, trên đài hiện giờ đều là những người mới.
Ca hát nhảy múa đều là món khai vị hết.
Những người quen biết đã bắt đầu chào hỏi đôi bên.
Bọn họ ngồi trên lầu, quả nhiên nhanh chóng thấy hai vị đứng đầu đêm nay.
Quân Nghĩa Hầu thật ra là đương kim muội phu.
Người hắn ta cưới năm đó chính là con gái tiên đế, Xương Ninh công chúa.
Tiên đế tổng cộng chỉ có một con vợ cả, một đích nữ. Con vợ cả là Thái tử năm đó, giờ đây là Hoàng đế.
Đích nữ, là người hiện giờ được phong làm Trưởng Công chúa, Xương Ninh công chúa.
Cặp phu thê này chỉ có độc nhất một người con trai, chẳng có lấy một đứa con gái.
Đó chính là tiểu Hầu gia Lạc Xuyên Hiền lớn lên trong ngàn sủng vạn ái.
Năm hắn ta hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi đã lập gia đình rồi.
Vị đương kim trước mắt này rất được tôn kính, không thua kém gì mấy hoàng tử.
Chỉ vì hắn ta hành sự hoang đường, không làm việc đàng hoàng, cho nên mới khiến người mong chờ.
Tô Nam Thừa không vội vàng tiến tới thỉnh an, chỉ ngồi cách một lớp màn trúc, chắp tay.
Hắn ngồi nhìn kia Lạc Xuyên Hiền, cho dù nhìn thế nào cũng không thấy hắn ta giống loại ăn chơi trác táng.
Cho dù đang ngồi trong một không gian trăng hoa như này vẫn trông giống như một thư sinh thành đạt.
Rất có phong thái của con người tài cán.
“Ngươi đừng vội nhìn phong thái của hắn, người này hung ác, nếu ngươi đắc tội với hắn, hắn nhất định sẽ giết ngươi.” Lỗ Tử Khanh nhìn ra suy nghĩ của Tô Nam Thừa, nhỏ giọng nói.
“Ồ? Ta chưa từng nghe nói về thủ đoạn của vị tiểu hầu gia này.”
“Ngươi trước kia không tiếp xúc với hắn ta, đương nhiên chưa từng nghe qua. Hiện giờ trong triều tranh đấu không thôi, Xương Ninh trưởng công chúa ủng hộ ai, đó là điều quan trọng nhất. Nhưng mấy năm nay, vị trưởng công chúa này không ủng hộ ai cả. Lạc Xuyên Hiền hắn là con trai của Hầu tước, ỷ vào mẹ mình, hiện giờ ngay cả các hoàng tử cũng nịnh bợ hắn. Địa vị như thế, ngươi nghĩ mà xem.” Lỗ Tử Khanh dùng cây quạt che mặt cười nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, hóa ra là vậy.
Có quyền thì không cần phí công làm quan nữa sao. Mặc dù không hợp lý lắm……
“Chỉ là ta không nghĩ tới, hóa ra Liễu công tử biết những chuyện này kĩ tới thế, ta ngày xưa không ra khỏi cửa. Cái gì cũng không biết.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha ha, ngươi hiện giờ ở bên Thái tử rồi, vẫn nên biết nhiều một chút. Toàn bộ người Phó gia…… sẽ không nương tay đâu, ngươi nên giữ cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đó.”
Tô Nam Thừa cố ý hỏi: “Nhưng ta luôn nghe nói Thái tử điện hạ nhân thiện khoan dung, dựa khoảng thời gian ta ở Đông cung quan sát, thực sự là như thế, sao lại……”