Kinh Triệu phủ cũng chỉ hỏi một chút, mấy cái này bọn công tử như họ cũng không tiện giữ lại. Chỉ có mấy người đi cùng Lạc Xuyên Hiền hôm qua là tạm thời không đi được.
“Trước kia ta nghe nói, cũng đã giật mình, chuyện gì xảy ra vậy chứ? Việc này sao ta thấy quái dị vậy?” Tô Nam Thừa chêm trà cho hắn ta.
“Này, ai nói không phải. Việc này...” Lỗ Tử Khanh lắc đầu: “Không nói những cái khác, mới vừa buổi sáng ra vậy mà lại trông thấy Ngọc Đại ngã xuống bên giường. Phòng kia rất lớn. Nha hoàn trước đó sao lại trông thấy dưới đáy cửa có vết máu?”
Lỗ Tử Khanh đầu tiên là tinh tế nói qua những chuyện trước đây, sau đó hỏi lại.
“Nói như vậy, chỉ sợ là bên trong Thanh Phong lâu có người biết chuyện này?”
“Ai biết, nghe nói Thanh Phong lâu này là sản nghiệp của Tứ điện hạ. Bây giờ đến lúc này, nhất tiễn song điêu.” Lỗ Tử Khanh nói.
Tô Nam Thừa bật cười lắc đầu: “Thật sự là như rơi vào mê cung, cũng may là ngươi và ta không có chuyện gì.”
“Ngươi không sao, ta bị đại ca ta mắng cho một trận, hắn ghét nhất là ta đến những... nơi như thế.”
Lỗ Tử Khanh cười ha hả gắp một miếng thịt kho tàu.
Cho dù là bị đánh hay bị mắng, trước cứ ăn no bụng mới thoải mái.
Tô Nam Thừa không nói tiếp, huynh trưởng thân thiết như vậy, hắn không có.
Chuyện như vậy trong kinh thành, đám công tử bột đều rất trung thực.
Hoàng đế cũng không tiện thả Lạc Xuyên Hiền ra. Dù sao chuyện này gây xôn xao dư luận, không ai không biết, nếu thả ra luôn thì cũng quá bất hợp lý.
Xử tử thì là chuyện không thể nào, một công tử Hầu phủ, tất nhiên là không phải đền mệnh bởi một kỹ nữ.
Đây chính là bi ai của thời đại. Nhưng thanh danh của hắn ta thì không thể giữ nổi.
Hơn nửa, có chuyện này xảy ra, hắn ta cũng không thể làm quan được nữa.
Cho nên Hoàng đế hiện tại cũng rất khó xử.
Trưởng công chúa Xương Ninh khóc lóc, nhưng cũng không thể diệt khẩu tất cả mọi người. Chỉ có thể thầm hận, những ngày đó, tất cả mọi người rảnh rỗi trong kinh thành đều đi đến Thanh Phong lâu.
Người loan truyền sớm đã đi mười tám lần.
Kỳ nghỉ của Tô Nam Thừa kết thúc, liền đi Tả Xuân Phường báo cáo. Đầu tiên là bị gọi đến Đông Cung.
Thái tử cũng nghe ngóng chuyện này: “Ngươi cũng biết chuyện này rồi? Cô nghe nói ngươi cũng ở đó?”
Tô Nam Thừa biết sẽ có một màn này cho nên những điều có thể nói thì nói ra toàn bộ.
“Thần cũng cảm thấy kỳ quặc.”
Thái Tử gật đầu: “Việc này đúng là có chút thú vị.”
“Nghe nói Ngọc Đại cô nương kia dung mạo mười phần xinh đẹp, thật là đáng tiếc.”
“Vâng, ngày đó thần cũng nhìn thoáng thấy từ xa xa, quả thực không tầm thường.” Tô Nam Thừa nói.
“Đúng rồi, Liễu nhị công tử cũng ở đó, hắn luôn bất hòa với Lạc Xuyên Hiền. Hôm đó ngươi có nhìn thấy gì không?” Lời nói của Thái Tử đột nhiên thay đổi hỏi.
“Bẩm điện hạ, ngày đó thần chỉ thấy bọn họ tranh. Cuối cùng là tiểu Hầu gia thắng, Liễu nhị công tử cũng khách khí sau đó sớm rời đi.”
Thái tử ừ một tiếng rồi hơi dựa ra phía sau:
“Vậy chuyện này, thật đúng là kỳ lạ.”
“Chuyện này, thần trái lại không biết rõ ràng. Chỉ có điều từng nghe nói Thanh Phong lâu kia cũng rất có lai lịch. Việc này xảy ra, cũng chỉ niêm phong tạm thời mà không phải là hoàn toàn đóng cửa.”
Thái tử quả nhiên hiểu rõ: “Ừm, chuyện này quả thực là cô có từng nghe.”
Lúc nói chuyện, bên ngoài có tiếng thái giám gọi vào.
Tô Nam Thừa liền thức thời mà lui ra.
Không bao lâu, Tô Nam Thừa liền biết là chuyện gì.
Hóa ra đoàn Liễu Phỉ Chu tướng quân hồi kinh.
Chỉ tiếc là trong triều chỉ coi đây là một chuyện nhỏ, bọn họ chỉ cần đi đến Binh bộ nộp binh quyền, sau đó tiến cung gặp Bệ hạ, ban thưởng vài thứ xem như xong.
Cũng không có thăng quan tiến chức gì.
Công chúa bị mất tích cũng không tìm được, Trịnh Đồ kia cũng không tìm được.
Chẳng qua là giết vài tên trộm cướp ở gần kinh thành mà thôi.
Ở nơi này, đến cuối cùng từng có người thật sự hiểu rõ Trịnh Đồ hay không. Không có.
Trịnh Đồ muốn là phản bội chạy trốn, chỉ tiếc là Cửu công chúa bị hắn mang đi.
Trịnh gia không có người già, chỉ có thê tử của Trịnh Đồ cùng với một trai một gái.
Nếu bây giờ đã có thể đoán ra Trịnh Đồ là phản bội bỏ trốn, người nhà của hắn tất nhiên cũng sẽ không được thả.
Buổi chiều, mấy người Chu tướng quân hồi kinh, ban đêm Long đế liền hạ lệnh, dò xét Trịnh gia cùng với nhà của mấy phó tướng thuộc hạ.
Xét tới nhà mới phát hiện, có mấy phó tướng đã mang người nhà thân cận đi trong bí mật.
Cũng là quan viên trong triều, mà lâu như vậy mới phát hiện.
Kể từ đó, người liên lụy đếm không hết, nhưng lại không thể quang minh chính đại xử lý vụ án này.
Chỉ có thể lấy tội danh thất trách cộng thêm tội bỏ trốn, đày lưu vong toàn bộ gia quyến của những người này.
Một nhóm người không cần phải đến chỗ lưu vong, đó chính là con cái của Trịnh Đồ.
Chuyện hồ đồ này, vậy mà cuối cùng lại vẫn an bài cho đám Chu tướng quân làm.