“Cô thấy cũng không phải là lão tam. Bọn đệ đệ đều đã trưởng thành rồi, chút tâm tư này, từng cái lớn hơn từng cái.” Giữa lông mày của Thái tử mang theo ý cười, ánh mắt lại rất lạnh lẽo.
Dưới Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Lục Hoàng tử, Bát Hoàng tử, đều có chút thực lực.
Địa vị của mẫu tộc cũng cao.
Đều là Hoàng tử, nói là không có tâm tư, ai mà tin?
“Điện hạ quan tâm đến bọn họ làm gì? Cho dù thế nào thì ngài cũng mới chính là Thái tử. Thiên hạ quy tâm.” Túc Mậu cười.
“Chỉ có điều, lão tam bây giờ đúng là quá chói mắt.” Thái tử nhẹ nhàng lắc chén trà trong tay.
Trong chén trà kia có nước trà, chuyển động theo tay hắn như muốn tràn ra ngoài.
Nhưng làm sao cũng không đến được miệng chén.
“Tô Nam Thừa mặc dù hơi đơn giản, nhưng mà quả thực là vẫn có thể dùng.”
“Đúng vậy, sao điện hạ không thừa dịp Xương Ninh Trưởng Công chúa đang khó khăn này mà ra tay trợ giúp?” Túc Mậu cười xấu xa.
Thái tử cũng cười.
Hôm nay Tô Nam Thừa hồi phủ sớm, bọn nha hoàn hầu hạ hắn thay quần áo xong.
Tô Nam Thừa hỏi: “Hôm nay không có việc gì à?”
“Bẩm công tử, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng mà buổi sáng, trong hoa viên có người đưa tới hoa cúc vừa nở, nói năm nay vẫn chưa đến thời điểm nở hoa đâu. Trước đưa cho một chậu cho ngài thưởng thức.” Thu Cúc nói.
Ngày nay hoa cúc là một loại hoa tiêu chuẩn, không riêng gì nữ tử ngắm, nam tử cũng thường ngắm.
Tô Nam Thừa cười rạng rỡ: “Đã thưởng chưa?”
“Vâng, nô tỳ làm chủ, đã thưởng hai trăm văn.” Thu Cúc nói.
Tô Nam Thừa gật đầu, số tiền này không nhiều, chỉ có điều một công tử không được sủng ái như hắn, còn cho bao nhiêu được nữa?
Hoa cỏ gì trước kia nào có hắn, chưa từng thấy nô bộc bên dưới nịnh nọt,
“Công tử, Ngũ công tử tới.” Liên Sinh bên ngoài nói.
“Ngũ ca đến sao, mau mời.” Tô Nam Thừa đứng dậy ra ngoài nghênh đón.
Ngũ công tử Tô Trữ Thừa nhìn thấy hắn nghênh đón từ xa thì ngại ngùng nói: “Thất đệ mới trở về, mệt mỏi lắm đúng không? Ngũ ca tới không phải lúc.”
“Nói gì vậy chứ, đúng lúc rồi, ngũ ca chưa ăn sao? Ăn ở chỗ đệ đi. Các ngươi đi đến thiện phòng nói một tiếng, thêm vài món thức ăn. Đừng tiếc tiền.”
Xuân Vũ vội nói: “Nô tỳ đi ngay.”
Tô Nam Thừa nhìn nàng ta một cái, cũng không nói là không cho phép.
Vào nhà ngồi xuống, Tô Trữ Thừa nói: “Ta đến nói cho đệ, sinh nhật của quý phi nương nương sắp đến.”
“Huynh đệ... có lẽ không có tư cách vào cung. Ý của ngũ ca là?” Tô Nam Thừa không hiểu.
“Tất nhiên là không có tư cách tiến cung, chỉ có điều những năm trước cũng tặng lễ.” Ngũ công tử có hơi xấu hổ: “Chỉ là những năm qua, ta cũng chưa trao đổi qua với đệ, năm nay trao đổi một chút. Đệ cũng có việc phải làm, có phải là muốn chuẩn bị để sống tốt hơn?”
Tô Nam Thừa gật đầu, hắn hiểu được.
Những năm qua, hai con thứ của đại phòng, luôn có hạng chót là Tô Nam Thừa.
Tô Trữ Thừa cũng không phải là không có hề hấn gì.
Năm nay thì không giống vậy, chỉ sợ là Tô Trữ Thừa sẽ phải xuống hạng chót, cái này đã từng nghe nói.
Thực sự là hiện thực khiến cho người ta im lặng.
“Mặc dù năm nay ta ban sai rồi, nhưng từ chỗ quý phi nương nương kia còn có thể bàn về chức quan sao? Chúng ta đều là vãn bối, lại là con thứ. Hai vị ca ca con vợ cả bên trên đâu, tranh đầu sóng ngọn gió thì không có ý nghĩa gì.” Tô Nam Thừa muốn lý giải Tô Trữ Thừa là đang muốn náo động.
“Ta cũng không phải là có ý đó, luôn muốn đưa ra cái phù hợp không phạm phải sai lầm mới là tốt.” Ngũ công tử vội nói.
“Bất kể là như thế nào, đa tạ Ngũ ca đã chỉ điểm cho đệ. Việc này từ từ nói, ngũ ca à, ngồi vào chỗ đi.” Tô Nam Thừa thấy người mang đồ ăn đang trên đường trở lại.
Ngũ công tử cũng không từ chối, ăn một bữa ngay tại chỗ này của hắn.
Chờ bữa tối xong thì tiễn Ngũ công tử đi, Liên Sinh ngồi ở thềm cửa phát sầu: “Tặng gì thì thích hợp đây? Năm ngoái ngài tặng tượng phật kia cũng rất đắt.”
“Không đưa lên bàn được, còn phải bắt đưa qua.” Tô Nam Thừa nói.
“A?” Liên Sinh ngây ngẩn cả người.
Tại sao không thể đưa lên trên bàn được?
“Một con thứ như ta, lại không được sủng ái, lại không có thể diện, đợi chờ nịnh bợ người khác thì có ý gì? Để cho người ta vứt ta sang một bên không tốt sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
“A?” Liên Sinh càng không rõ hơn.
Công tử ngài trước kia đâu phải nói như vậy.
“A cái gì mà a? Ngày mai đi kiếm chỗ nào mua một bức tranh, ngụ ý tốt, là một bức tranh cổ là được rồi.” Tô Nam Thừa nói.
Liên Sinh nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy cũng không quý mà.”
“Không quý, muốn quý thế nào nữa?” Tô Nam Thừa lắc đầu: “Việc này giao cho ngươi.”
Liên Sinh đành phải nhận mệnh.
Tô Nam Thừa rất là phiền, đám người này thích sinh nhật đến vậy sao?