Thái tử quan sát Tô Nam Thừa, trầm ngâm một lúc lâu: “Nam Thừa có có chuyện cứ nói thẳng ra đi.”
Tô Nam Thừa lại vái chào lần nữa: “Vâng. Mấy vị thượng sư xưa nay không dễ giao hảo, nếu như bọn họ bằng lòng nói vài câu, mặc kệ là đối với Hoàng tử nào cũng là điều rất tốt. Chỉ có điều nếu lúc này Hoàng tử đắc tội với Xương Ninh Trưởng Công chúa được thượng sư tán dương, không biết Trưởng Công chúa có tức giận hay không.”
“Thực ra thần cảm thấy, muốn Trưởng Công chúa ủng hộ ai thì cũng rất khó khiến cho nàng tâm phục. Vậy không bằng khiến cho nàng không thể ủng hộ ai, chỉ có thể ủng hộ ngài. Lục tiểu Hầu gia tiền đồ đáng lo, nếu như ngài có thể giúp nàng thì sao?”
“Bây giờ, đã có người ra tay với Tam điện hạ. Sao điện hạ không thêm chút lửa? Bất kể là tốt hay xấu, trong một khoảng thời gian, bên tai bệ hạ đều là Tam điện hạ, không biết bệ hạ sẽ có tâm tình gì đây.”
Thái tử cười ha ha: “Nam Thừa đây là muốn cố phủng sát* đó nha! Ha ha ha, lão tam là thân biểu huynh của ngươi, ngươi ngược lại là đủ nhẫn tâm đấy.”
*nâng lên, thổi phồng lên để sau đó trừ khử
Tô Nam Thừa quỳ xuống: “Thần chỉ biết trung tâm. Từ khi vào Đông cung, tính mệnh của thần, tình đồ vinh quang đều ở trên thân của điện hạ. Thần chỉ mong điện hạ nhất phi trùng thiên.”
“Ha ha ha, tốt! Nam Thừa như vậy, cô tất nhiên là rõ tâm ý của ngươi. Đến đây.” Thái tử đỡ hắn dậy: “Nếu như thế, ngươi nhất định đã nghĩ ra vị thượng sư thích hợp nhất. Chi bằng, ngươi nhận lệnh của cô, tự mình đi một chuyến, thấy thế nào?”
Tô Nam Thừa hiểu rất rõ, Thái tử đây là đang cẩn thận.
Cũng là thăm dò hắn.
Chỉ có điều hắn cũng biết là sẽ luôn có một ngày này: “Thần tuân mệnh. Chỉ có điều muốn xin điện hạ cho thần thời gian mấy ngày.”
“Dễ thôi, Nam Thừa cứ đi đi. Dù thất bại cô cũng sẽ không trách ngươi.” Thái tử cười nói.
Tô Nam Thừa cũng sẽ không nói là mình sẽ không Thất bại, chỉ vâng rồi lui ra giải quyết việc của mình.
Tô Nam Thừa xem như đã nhìn ra, nếu Tam hoàng tử không xảy ra vấn đề, chuyện của Hiển Châu chắc chắn sẽ không xử lý được.
Chuyện Hiển Châu không xử lý được, trong lòng của hắn sẽ tức giận.
Huống hồ, tiếp xúc với mấy vị gọi là thượng sư kia cũng có chỗ tốt. Tô Nam Thừa cũng có rất nhiều suy tính.
Không làm nên chút thành tích, Thái tử cũng không có khả năng tin tưởng mình.
Sau khi suy nghĩ vài cách, việc này không thể không xử lí.
Ngày thứ hai, Tô Nam Thừa liền xin nghỉ, chỉ có điều hắn cũng không vội vã đi tìm người mà là dẫn theo Trình Minh và Liên Sinh đi dạo phố.
Kinh thành náo nhiệt, chủ tớ ba người vừa đi vừa nghỉ, buổi trưa ăn cơm ở tửu lâu, thẳng đến hoàng hôn mới hồi phủ.
Nhàn nhã cả một ngày, nghe ngóng các loại tin tức, thật sự là vẫn có không ít người đang còn nói về chuyện Lạc tiểu Hầu gia và Thanh Phong lâu.
Dù sao Thanh Phong lâu kia cũng là một chỗ đến hay ho.
Trong kinh thành, lầu như vậy không ít, nhưng không có nhà nào có cô nương đẹp hơn ở đó.
Trong tửu lâu cũng có người nói đến Ngọc Đại, nói thật đáng tiếc.
Một số người rất hèn mọn, không có chút kính ý nào với người đã khuất. Nói là Lạc tiểu Hầu gia trước khi giết người, cũng không biết là đã được hưởng chưa.
Khó nghe.
Cũng có người nói Tam Hoàng tử và chuyện của hoàng thất, thì càng cẩn thận.
Tô Nam Thừa nghe được điều muốn nghe, vừa lòng thỏa ý.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền đi tìm Vân Kỳ thượng sư.
Một vị này, là vị có tuổi đời già nhất trong bốn vị thượng sư, xuất hiện ở bên cạnh bệ hạ sớm nhất.
Cũng là người mà bệ hạ tín nhất.
Tô Nam Thừa cầm ấn tín của Thái tử, tất nhiên là được mời vào trong.
Tòa nhà của Vân Kỳ thượng sư thực ra cũng chẳng lớn mấy, chỉ là một cái tứ hợp tiểu viện.
Mấy vị thượng sư này được cái không phô trương, chỉ có điều đồ vật hàng năm bệ hạ ban thưởng cho bọn họ đếm không hết.
Chẳng qua là bày ra dáng vẻ liêm khiết thanh bạch mà thôi.
Tô Nam Thừa được đồng tử mời đi uống trà, ngồi xuống lần này là hơn một canh giờ. Lông của thượng sư cũng chẳng thấy được một cọng.
Liên Sinh hỏi một lần, đồng tử kia chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn nói: “Sư phụ lão nhân gia đang tính tọa.”
Tô Nam Thừa chỉ cười trừ, ra hiệu Liên Sinh yên tâm chớ vội.
Lại đợi thêm một canh giờ nữa, qua cả buổi trưa.
Lúc này Tô Nam Thừa mới nói: “Thượng sư khó gặp mặt, đồng tử ngươi đi hỏi thượng sư một chút, một con bạch lộc muốn nói chuyện, không biết có cần tới buổi trưa.”
Đồng tử không hiểu: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Sư phụ tất nhiên sẽ hiểu được.” Tô Nam Thừa nói.
Đồng tử nghi ngờ một lúc sau đó vẫn đi ra.
Lời này quả nhiên hữu dụng, chỉ chưa tới một khắc đồng hồ sau, Vân Kỳ thượng sư đã tới rồi.
Ông ta mặc một thân đạo bào màu đỏ tía, râu tóc bạc trắng, người gầy.
Trên mái tóc hoa râm là một mộc trâm không biết làm bằng vật liệu gì.
Lúc đi tới, thật đúng là có chút hương vị tiên phong đạo cốt.