Ban đêm nổi gió, thời tiết ngày thu giờ vẫn còn se lạnh.
Trời hanh vật khô, phía dưới người phục vụ cẩn thận hơn bình thường.
Từng ngọn đèn ngọn nến đều muốn bảo đảm không xảy ra chuyện gì.
Kết quả vẫn cứ xảy ra chuyện.
Mà không phải là Tô gia.
Lúc nửa đêm, Tô Nam Thừa bị đánh thức.
“Công tử, bên ngoài giống như là đang đi lấy nước.” Xuân Anh nói: “Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.”
Cảnh Tùng và Bách Tùng ở chỗ này với hắn, vẫn là Lý bà tử đi ra ngoài xem xét.
“Công tử đừng hốt hoảng, không phải là phủ của chúng ta, là ở trên đường. Hiện tại người của đội diệt hỏa đã tới rồi.” Lý bà tử nói.
Kinh thành khác với các châu phủ khác là có đội diệt hỏa, thuộc quan phủ.
Người của đội diệt hỏa rất nhanh chóng xử lý.
“Trên con đường này có không ít cửa hàng, hẳn là có người ban đêm đóng cửa không tắt đèn.” Cảnh Tùng nói.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Mọi người đều đã dậy rồi?”
Cảnh Tùng nói: “Nghe Ngũ công tử bên kia nói là dậy rồi, tiểu nhân ở xa cho nên cũng không rõ.”
Tô Nam Thừa nói: “Ngươi đi lấy đèn, ta đi xem một chút.”
Mặc y phục, Trình Minh cũng đã dậy đi. Hôm nay hắn ta không trực đêm nhưng cũng đã dậy.
Ba chủ tớ ra tới Ngô Đồng viện, cách đó không xa quả nhiên Ngũ công tử cũng đi ra.
Hai anh em cùng nhau đến nơi khác xem, tất cả bọn tiểu bối đều đã dậy đi xem rồi.
Nhưng Hầu gia lại sai người đến phân phó mọi người chú ý và trở về hết đi.
Mọi người liền trở về.
Đêm nay, không ngủ được yên ổn.
Mới vừa sáng đã biết kết quả rất nghiêm trọng.
“Nghe nói là cháy liên tiếp chín cửa hàng. Hàng xóm phía sau ba nhà thì bị đốt sạch, hai nhà bị đốt hết nửa.” Liên Sinh đã đi ra ngoài hỏi thăm trước.
“Chỉ nói là người bị bỏng đã đưa đi y quán, không có người chết.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Vì sao mà bốc cháy?”
“Nghe nói là bên trong cửa hàng có một tiểu nhị mới đến từ nông thôn, ban đêm hóa vàng gây ra sự cố. Ngài nói xem, tháng tám lại đi hóa vàng mã làm cái gì?” Liên Sinh lắc đầu.
Tô Nam Thừa cũng không biết, nếm qua thức ăn rồi tiến cung.
Việc này đối với người gặp họa mà nói thì như là trời sập. Nhưng đối với người bên trên mà nói, đó chính là không đáng nhắc tới.
Chuyện khiến bọn họ khẩn trương hơn là chuyện khác.
Hôm nay tiến vào Đông cung, thừa dịp uống trà hỏi thái giám Đông cung.
“Công công, sao hôm nay mới sáng ra mọi người đã bận rộn như vậy? Có chuyện lớn gì cần làm sao? Ta không biết mong công công chỉ điểm một chút.” Hắn nói, sau đó đưa cho thái giám kia một xâu tiền đồng.
Thái giám mặt không đổi sắc thu tiền vào: “Không có chuyện lớn gì, chỉ là xảy ra một sôc việc.”
Thái giám đó quan sát tứ phía, nhỏ giọng nói: “Đêm hôm qua, bên chỗ bệ hạ kéo ra ngoài một thái giám, sáng sớm liền đánh chết. Thi thể vừa được lôi đi.”
“Cái đó... là do người kia phục vụ không tốt sao?” Tô Nam Thừa hỏi.
“Nếu mà biết thì chúng ta chẳng phải là đỡ lo rồi sao? Nhưng người kia lại là người mà bệ hạ tin tưởng.” Thái giám khoát tay: “Ha, nô tỳ cũng không biết. Tiểu Tô đại nhân đừng lo lắng, việc này vốn cùng ngài không liên quan gì lắm.”
Tô Nam Thừa gật đầu.
Không có lý do lại xử trí một người, quả thực là khiến cho người khác khẩn trương.
Đại khái là môi hở răng lạnh đi.
Chỉ có điều, sao Hoàng đế lại tự dưng xử tử một thái giám? Bên trong hẳn là có chuyện.
Chỉ có điều đó cũng không phải cái mà giai đoạn này Tô Nam Thừa có thể đào lên.
Nhưng loại chuyện này, rất dễ dẫn phát một vài đại sự.
Thái tử hiển nhiên cũng biết chuyện này.
Sau khi hắn ta tan triều liền trò chuyện ở thư phòng với mấy người thân cận, cái này không phải chuyện của Tô Nam Thừa.
Thế nhưng đến giữa buổi sáng lại có ý chỉ truyền ra, Diêu Thực Tân bị thuyên chuyển công tác.
Điều đi Gia Lăng phủ làm tham nghị Bố Chính ti tòng tứ phẩm. Nhìn thì có vẻ là giáng cấp, Nhưng cái chức vị này chuyên quản lương.
Quả nhiên, Hoàng đế còn muốn dùng hắn ta.
Chuyện Hiển Châu là quan viên phía dưới gánh chịu hậu quả.
Ngược lại khâm sai Liêu đại nhân Liêu Tử Thanh làm việc bất lợi, bị bệ hạ trách cứ, không trách phạt gì nhưng bị bệ hạ khiển trách làm việc bất lợi, đây chính là trách phạt.
Đám quan chức mới được điều đến kế nhiệm hỏa tốc, tình hình Hiển Châu dù sao cũng sẽ tốt hơn chút. Quan mới đến đốt ba đống lửa, cái gì cũng muốn làm.
Chỉ ít giá lương thực, giá hàng hóa sẽ không tiếp tục cao như vậy.
Nhưng đây cũng chỉ là nhất thời, ai biết về sau sẽ như thế nào?
Ở lúc chuyện này giải quyết dứt điểm, trên triều đình, Đô Sát viện Đô Ngự Sử Tần đại nhân bảy mươi ba tuổi vì mọi người dựa vào lý lẽ biện luận mà hôn mê ở trên triều.
Lúc đó bệ hạ liền phái người đưa người về phủ, lại điều đến tám vị thái y chẩn trị.
Tần đại nhân được cứu sống, nhưng ông ta lại hoàn toàn buồn lòng. Ngày đó đưa đơn từ chức lên, muốn từ quan hồi hương.
Đây chính là vả vào mặt thiên tử. Nhưng Tần đại nhân lại không thèm đếm xỉa, mặc kệ hết tất cả.