Trước đó tiến cung dạng cửa ải này cũng có mấy cái.
Thị vệ trong cung cũng tăng lên gấp đôi, người lui tới đều cúi đầu, không dám nói nhiều.
Thẳng đến khi tiến vào trong cung mới có cảm giác quen thuộc. Đông cung không có thay đổi gì.
Nhưng mọi người cũng rất là khẩn trương, không dám tập hợp lại với nhau nói những cái này.
“Tảo triều vẫn chưa tan.” Trần An nhỏ giọng nói.
Ngày xưa bây giờ đã sớm tản, hôm nay vẫn chưa tan.
“Tối hôm qua bệ hạ đã phái người đi Mậu huyện đón người. Việc này ngươi xem, hẳn là sẽ náo lớn.”
Trần An nhỏ giọng nói.
Tô Nam Thừa bội phục tin tức linh thông của hắn ta, quả nhiên miêu có miêu đạo, cẩu có cẩu đạo.
Trần đại nhân mặc dù xuất thân tầm thường, không có hậu trường, nhưng lại là một người nhanh nhẹn.
Ước chừng qua một hồi, Mã đại nhân trở lại.
Mã đại nhân vừa vặn đủ tư cách vào triều, đứng ở phía sau cùng.
Hắn ta vừa về đến, trong phòng tiền có người đi tới, bưng trà rót nước, xoa bóp bả vai.
Ai nấy đều muốn có tin tức.
“Bệ hạ có chuyện, bảo chư vương Thái tử Hoàng tử tất cả đóng cửa hối lỗi, mấy ngày nay không cần vào triều.” Mã đại nhân nói.
Tốt.
Quả nhiên là Hoàng đế nghi ngờ đám con của lão.
Đóng cửa hối lỗi này, chẳng khác nào là nhìn chằm chằm. Muốn liên hệ bên ngoài thì cần phải mạo hiểm.
“Chúng ta làm chuyện của mình đi.” Mã đại nhân khoát tay.
Đám người vâng dạ, trong lòng đều là sự lo sợ.
Có chuyện gì, Tô Nam Thừa liền chỉnh lý hồ sơ. Tiểu quan như hắn, ý tứ chẳng phải như vậy sao.
Lần đóng cửa này, chính là bảy ngày.
Bảy ngày sau, bên dưới kinh thành một cơn mưa lạnh. Trước khi lên triều Tô Nam Thừa đã mặc áo choàng lông vào.
Rốt cục cũng có người hộ tống mấy tội thần Hiển châu kia hồi kinh. Hết thảy mười bảy quan lại, chết hơn phân nửa. Bây giờ chỉ có bốn người vào kinh.
Bốn người này, quan lớn nhất là chức thất phẩm.
Nói không phải cố ý cũng chẳng ai tin.
Đưa bốn người đi Hình bộ, thời gian đầu đã nhân tội.
Cùng nhau xác nhận Diêu thực tân, tất cả chuyện này đều là nhận ý kiến của hắn ta.
Mặc dù Diêu Thực Tân đã điều nhiệm nhưng vụ án này xảy ra biến hóa, bệ hạ cũng không thể mặc kệ.
Chủ yếu là bốn người này đều cùng nhất trí, nói là Diêu đại nhân vì muốn thoát tội cho nên phái người đi ám sát.
Có lý có cứ, mặc kệ sau lưng có bao nhiêu chuyện đang ẩn giấu nhưng trên mặt lại chẳng lộ ra chút gì.
Cha vợ của Tam hoàng tử thông đồng với địch, Tam hoàng tử còn tốt sao?
Hình cụ trong đại lao của Hình bọ trước nay chưa cần biết ngươi là người như thế nào.
Mấy chuyến đi lại, đã có người nhận tội. Nói là lúc vụ án phát sinh, Diêu thực tân vẫn chưa bị điều đi, liền buông lời nói là Tần Hoài lão đại nhân bởi vì thanh danh cho nên đã bày ra dáng vẻ cương trực không thiên vị.
Tất cả là bởi vì danh tiếng thông tuệ. Hắn ta hận không thể róc xương của lão đầu kia.
Quả thực khi đó Tần Hoài mỗi ngày đều dâng chiết tử yêu cầu bệ hạ nghiêm trị.
Đến lúc này đã hoàn toàn đúng.
Có lý có cứ.
Bệ hạ lúc này hạ chỉ, bắt trói Diêu Thực Tân đưa về kinh.
Tam hoàng tử vẫn đang bế quan hối hỗi, rõ ràng là hắn ta không ngăn được.
Người sau lưng làm ra cục diện này rất rõ ràng, nhưng chính bởi vì cái dàng này cho nên bệ hạ càng không thể mặc kệ.
Không thì làm sao có thể ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ.
Hoàng đế sao có thể sai được?
Cho tới bây giờ, sai là Diêu Thực Tân, sai là Tam hoàng tử.
Chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, thậm chí có tới hai lão triều thần đã chết rồi.
Cho dù bệ hạ có muốn giảng hòa thì cũng chẳng làm nổi.
Bên này phái người giam Diêu Thực Tân, bên kia cấm túc toàn bộ hoàng tử không cho ra vào.
Điều cần đề phòng nhất chính là việc truyền thư từ qua lại.
Trong Đông cung thì không sao, nhưng khi nào ra ngoài, mọi người đều phải thật cẩn thận.
Tô Nam Thừa bị gọi đến thư phòng của Thái tử.
Nơi này là tiểu thư phòng riêng của Thái tử, lần này là lần đầu tiên hắn bước vào đây. “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Sau khi cung nữ lui ra ngoài, Thái tử nhấc chén trà lên: “Đây là trà hảo hạng phụ hoàng ban thưởng cho ta cách đây không lâu. Ngươi nếm thử xem.”
Tô Nam Thừa uống một ngụm, nói thật, hắn chẳng biết là trà ngon hay dở. Đại khái có lẽ là trà mới.
“Quả nhiên rất ngon, đáng tiếc miệng vi thần không đủ sang, uống chén trà này, tại hạ thấy tiếc quá.”
“Ha ha, uống được thì không đáng tiếc chút nào cả.” Thái tử buông chén trà.
Tô Nam Thừa biết, sắp vào chủ đề chính rồi đây.
Thái tử nhìn Tô Nam Thừa vài lần, nói: “Chuyện lần này e rằng không thể giải quyết ngay được. Chờ tới khi Diêu Thực Tân bị áp giải về kinh, không biết sẽ còn sinh ra bao nhiêu chuyện nữa đây.”
“Đúng vậy, không ai ngờ rằng lại dính dáng tới Bắc Di.” Tô Nam Thừa nhíu mày.