“Tiểu Tô đại nhân ngồi đi. Lão đạo không dám nhận lễ vật này đâu.” Tuy nói không dám nhưng ông ta lại thản nhiên đón lấy.
“Không biết hôm nay Thái tử điện hạ có gì phân phó?”
Tô Nam Thừa ngồi xuống cười nói: “Hôm nay là hạ quan tự tới tìm ngài. Thái tử điện hạ không dặn dò chuyện gì cả.”
Vân Kỳ thượng sư kinh ngạc liếc hắn một cái: “Vậy không biết Tiểu Tô đại nhân tìm lão đạo làm gì?”
“Đương nhiên là tới biếu ngài quà mừng năm mới. Tết đến rồi, ngài một thân một mình ở kinh thành, ta nghĩ hẳn là cô đơn lắm. Tuy ngài là người tu đạo, nhưng chắc vẫn cảm thấy có chút quạnh quẽ.” Tô Nam Thừa cười mở hộp, lấy một chiếc lư hương bạch ngọc trong hộp ra.
“Chắc hẳn thượng sư không thiếu những thứ này. Tuy nhiên vật này chính là thứ thánh nhân Lỗ Viên đã từng dùng ba trăm năm trước. Không nói đến giá trị, nhưng đối với ngài cũng có ý nghĩa.”
Lỗ Viên là một vị quan nổi tiếng của tiền triều hơn ba trăm năm trước. Sở dĩ được gọi thánh nhân là vì ông ta dùng cả đời giáo hóa bảy vị quân chủ.
Bên cạnh đó, ông ta cũng có rất nhiều đệ tử.
Nhưng quan trọng nhất là vị này sống đến tận một trăm hai mươi tám tuổi.
Ngay cả đến tận bây giờ thì đây vẫn là một thần tích.
Cho nên đời sau mới gọi ông ta là thánh nhân.
Có được một đồ vật của ông ta thôi cũng không dễ dàng gì.
Đây là Tô Nam Thừa nhờ Lạc Xuyên Hiền tìm hô, bằng không, sẽ cực kỳ khó khăn để hắn lấy được thứ này.
Không nói quý hay không, vốn đã không có tư cách rồi.
Quả nhiên lễ vật này khiến Vân Kỳ thượng sư rất phấn khích.
Ông ta nhận lấy, xem xét kỹ càng: “Không tồi, đây là chính phẩm. Lão đạo từng may mắn nhìn thấy đồ vật của thánh nhân. Dòng chữ khắc dưới lư hương này không thể nào sai được.”
“Thượng sư thành kính, sau này dùng vật ấy kính hương, hẳn sẽ trường sinh.” Tô Nam Thừa cười nói.
Vân Kỳ thượng sư nhìn thêm một lúc rồi đặt nó xuống: “Đây là đồ tốt, không biết Tiểu Tô đại nhân có chuyện gì?”
Tô Nam Thừa cười: “Nghe ngài nói kìa, lần trước tiểu bối thất lễ, lần này tới bồi tội với ngài đó mà.”
“Thôi, ngươi cũng đâu nói sai.” Vân Kỳ thượng sư tuyệt đối không phải chỉ biết giả vờ giả vịt.
Nếu đối phương đã nhìn thấu thủ đoạn của mình, vậy còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng thì không thích hợp lắm.
Người ở kinh thành, ngư long hỗn tạp, ai cũng có người đứng sau chống lưng.
Hắn không bao giờ để mình đắc tội người khác.
“Đa tạ thượng sư khoan dung.” Tô Nam Thừa lại ngồi xuống: “Kỳ thật hạ quan cũng biết, hàng ngày có không ít người tới tìm ngài. Có thể gặp thượng sự thế này đã là phúc khí của hạ quan rồi.”
Bệ hạ càng là tin tưởng thượng sư, thì càng nhiều người tới cầu kiến.
Bản thân hắn có thể đến gần cũng là vì Thái tử.
Nhưng dần dần, hắn sẽ thay đổi điều này.
Lần này hắn không ở lại lâu lắm, lập tức cáo từ.
Vân Kỳ thượng sư nhìn lư hương kia, ngồi đó một lúc lâu.
Đến tận khi đồng tử tới gọi, ông ta mới đứng dậy, ra sau nhà tiếp tục đả tọa.
Sau khi Tô Nam Thừa tiến cung, Mã đại nhân liền gọi hắn sang phòng cách vách nói chuyện.
“Nhóm tú nữ đầu tiên đã khởi hành rồi, ý của điện hạ là nên thực hiện việc này sớm. Tháng ba chắc chắn không được, chỉ có thể là tháng sáu thôi. Tạm thời không nói đến những người có thân thích. Những người được quan viên địa phương tiến cử được đưa tới theo từng nhóm. Còn phải dàn xếp ổn thoả cho các nàng nữa. Việc này ta đã nói với điện hạ rồi, để ngươi phụ trách một phần, ngươi thấy thế nào? Ta cũng đã cân nhắc chuyện ngươi hiện giờ vẫn chưa thành hôn, ngươi còn nhỏ mà, không vội đâu.”
“Không thành vấn đề, ngài cứ giao việc này cho ta đi, ta phân cho hai người có kinh nghiệm là được.” Tô Nam Thừa nói.
“Được, hay là kêu Khổng Dương và Lý Xuân Giác đi cùng ngươi đi?” Mã đại nhân hỏi.
Trước đây Khổng Dương từng làm việc với hắn, Lý Xuân Giác thì lúc trước từng cùng đi Hiển Châu.
“Được, đại nhân yên tâm. Hôm nay ta có thể làm việc ngay.”
“Không vội không vội, ngày mai hẵng bắt đầu. Thời tiết thất thường quá, xem xem mai có tuyết rơi không.” Mã đại nhân nói.
Nhìn hoa tuyết xôn xao bên ngoài, Tô Nam Thừa thở dài: “Không biết địa phương gặp thảm họa thế nào rồi.”
“Bệ hạ đã phái người đi, nhưng mùa đông khắc nghiệt thế này, cũng chẳng làm được gì.”
Tô Nam Thừa gật đầu, đã thành thế này rồi, hoàng đế lại không muốn tạm hoãn tuyển tú, bá tánh sống trong thời này đúng là xui xẻo tột cùng.