Tô Nam Thừa kiểm tra xong mới nói: “Tường không sơn cũng được, đi mua vải đi, không cần mua loại quá tốt, mua loại màu sắc tươi sáng chút. Mua nhiều vào, dùng cột gỗ đính bên trong.”
Coi như giấy dán tường đi, cách này giờ vẫn chưa có ai dùng, trước cứ cố chịu mấy tháng đã. Đến lúc này vẫn chưa ai biết đâu.
“Thay hết cửa sổ đi, chuyện này ngươi làm được chứ?”
Tào quản sự vội gật đầu không ngừng: “Đương nhiên đương nhiên.”
“Nơi này của các ngươi đều có tiền lệ, luôn có những người thân phận khác nhau, họ tách ra ở, nhớ ngăn cách một lớp.”
“Vâng, chuyện này ngài cứ yên tâm.”
“Nếu tuyển tú, các ngươi sẽ được phân bạc xuống, chỉ là khoản tiền này dùng thế nào, ta phải thấy. Chỉ cần các ngươi làm theo lời ta, số bạc còn lại đi đâu, ta không hỏi tới. Hồng Lư tự các ngươi có bề trên, tuy nhiên nếu Thái tử điện hạ đã tiếp nhận việc này, còn kêu ta tới, vậy ta không thể khinh thường được. Một chuyện không thể có quá nhiều người nhúng tay.”
“Nếu có người muốn nhúng tay, vậy ta sẽ buông tay ngay.” Tô Nam Thừa nói.
“Lời này của Tiểu Tô đại nhân nghiêm trọng quá, ngài phụng mệnh tới làm việc, đương nhiên sẽ không ai nhiều chuyện.”
Chỉ là tới nhìn chỗ này thôi, sắp xếp mọi thứ, việc này cũng có phải chuyện lớn đâu mà.
Chờ tú nữ tới, lại dàn xếp chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, đến lúc đó bên trên sẽ tự có cách giải thích.
Tô Nam Thừa ở dịch quán bận rộn suốt mười ngày.
Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy thứ vặt vãnh thôi.
Ví dụ như cửa sổ lọt gió, ví dụ như gạch vênh lên……
Tốn rất nhiều thời gian.
Cũng may có người làm việc thay, Tô Nam Thừa chỉ cần ra lệnh thôi.
Cuối cùng cũng thu dọn gần xong, ngày hai mươi tháng chạp, nhóm tú nữ đầu tiên đến nơi.
Đúng lúc này, Mã đại nhân tới.
“Thu xếp không tồi, những chuyện phía sau cứ giao cho ta. Còn phải ăn Tết nữa mà, mấy ngày nữa là đến phong bút rồi. Dạo gần đây ngươi vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, việc này ngươi có công, ta nhớ kỹ mà.”
Tô Nam Thừa nhanh nhẹn nói: “Đa tạ, vậy hạ quan xin đi trước một bước.”
Trước đó đã nói rồi mà, chỉ phụ trách một phần thôi.
Hiện giờ phần đầu đã phụ trách xong rồi, phần sau nên để người khác thực hiện thôi.
Hắn cũng không muốn giao tiếp với các tú nữ, điều đó là đúng mà.
Tô Nam Thừa buông tay quá nhanh, Mã đại nhân có chút sửng sốt, tiếp đó vỗ vai hắn nói: “Ngươi yên tâm đi, ta không để ngươi tốn công vô ích đâu, nhé? Nam Thừa à, ngươi cao lên rồi hả?”
Tô Nam Thừa cũng sững sờ: “Hạ quan không thấy gì, là thật sao?”
“Ha ha ha, quả thật cao lên rồi, tiểu tử ngươi vẫn có thể cao lên nhiều lắm!” Mã đại nhân cười ha ha.
Tô Nam Thừa cũng phụ họa cười một hồi.
Ra ngoài, hắn chưa vội hồi cung, mà lại trực tiếp hồi phủ.
Trình Minh do dự: “Công tử, Mã đại nhân cứ trực tiếp tiếp nhận vậy sao?”
“Bất bình thay ta à? Không cần đâu, ông ta sẽ chẳng quản được ai cả. Sau này sẽ có rất nhiều người vào ở, nơi nào cũng có. Chỉ riêng một nhân tình vãng lai, một mình ông ta chịu nổi sao. Bằng không đã nhiều ngày rồi, sao ta lại không thấy một người nào của Hồng Lư tự cả?”
Trước đây đều là việc vặt, ai cũng làm được. Còn ước gì có người làm nữa kìa.
Nhưng tới khi tú nữ tiến vào, các châu phủ, còn có quan viên các địa phương khác nữa.
Tuy nói nữ tử quan gia hơi ít, nhưng vẫn có một nhóm muốn sống ở đó mà.
Đây đều là ham muốn phú quý đó mà. Tuy nói tám trăm người, nhưng người tới lại không dừng ở con số tám trăm.
Làm gì có châu phủ nào không dự bị thêm mấy người chứ? Nhỡ đâu có người lạ nước lạ cái thì sao? Hay xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Đến cuối có đủ tám trăm người sơ tuyển là được.
Trong nơi này nhiều văn chương.
“Vẫn là tiểu nhân suy nghĩ không thấu đáo, tiểu nhân còn tưởng ông ta làm vì lợi ích.” Trình Minh ngượng ngùng.
“Lợi ích cũng có, nhưng ông ta chẳng lấy được bao nhiêu đâu. Không nói chuyện này nữa, mười ngày nữa là sang năm mới rồi, đồ Tết trong nhà chuẩn bị cả rồi chứ.”
“Trong phủ đã chuẩn bị hết rồi, ngài cũng đã ban thưởng cho người của chúng ta.” Trình Minh nói.
“Ừ, vậy chuẩn bị sẵn sàng thôi. Dù sao mấy ngày nữa sẽ phong bút. Khó được có kỳ nghỉ dài như vậy.” Tô Nam Thừa nói.
Khoảng hai mươi sáu tháng chạp bọn họ mới phong bút, ngày mười tám tháng giêng sau đó mới bắt đầu làm việc.
Kỳ nghỉ dài tới mười chín ngày như thế này quả thực rất khó có được.
“Ngày mai nhớ thắp cho di nương của ta một nén hương.”
Trình Minh đáp một tiếng vâng.
Buổi tối không ở nhà ăn cơm, hắn cho người hẹn Lỗ Lục.
Trong Phi Bạch lâu, Lỗ Lục công tử thoải mái uống rượu: “May mà ngươi tới gọi ta, ta bị cha giữ trong nhà suốt bảy, tám ngày rồi.”
“Hửm? Tại sao thế? Lỗ huynh đã làm gì ư?” Tô Nam Thừa bất ngờ.
“Hầy……” Lỗ Lục công tử thở dài: “Thật xui xẻo!”
“Chẳng phải Bát hoàng tử đã thành thứ dân từ lâu rồi sao. Tuy bệ hạ không quan tâm tới Bát hoàng tử phi. Nhưng Phương gia cũng sụp đổ rồi. Bát hoàng tử phi có một đệ đệ, cùng là con vợ cả, năm nay mới mười chín. Thằng nhãi này là một đứa hỗn láo.”