Kiếp trước, ngoại trừ việc hắn bỏ lỡ mất ngôi vị hoàng đế, trong lòng của hắn còn có một tiếc nuối khác mà không có cách nào đền bù. Giờ đây tiếc nuối này vẫn chưa thật sự chính thức trở thành tiếc nuối. Tiểu cô nương mỹ mạo năm đó, chỉ một cái liếc mắt đã làm cho hắn cả đời khó quên. Mặc dù nàng ấy tính tình không tốt, tính khí thất thường, nhưng hơn nhau ở chỗ thật thà, không dùng lời gian dối để che đậy bản thân, chỉ cần một điểm này thôi đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với đám người thanh cao quý phái nhưng đầy giả dối xung quanh hắn. Mà điều đó vẫn chưa phải là quan trọng, quan trọng là nàng ấy thật sự rất rất đẹp. Tiêu Tề Dự cũng coi như là lớn lên trong đống mỹ nhân, trong nội cung dạng phi tử xinh đẹp gì mà không có? Nhưng không có một người nào giống như nàng khiến cho hắn rung động, hắn muốn quý trọng vẻ đẹp của nàng, muốn giấu nàng ở trong phòng, chỉ để cho một mình hắn ngắm nhìn.
Cho nên, khi thẩm của nàng ám chỉ nàng muốn bám lấy hắn để trèo cao, Tiêu Tề Dự cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn nghĩ, bất kể là nữ nhân như thế nào thì hắn cũng đều xứng đôi, hắn có căn cơ để tin tưởng mình có thể để nàng cả đời vô lo. Nhưng thật không hề nghĩ đến, sau đêm đó, khi hắn vừa mới rời đi, liền truyền ra việc nàng đã bị hỏng mất thanh danh. Không quá hai ngày, nàng đã bị Kỷ gia gả vội cho hoa hoa công tử, thiếu gia ăn chơi Lý Trạm của Tấn Dương Hầu phủ.
Đợi đến khi hắn đuổi đến thì tất cả đều đã muộn, bánh răng vận mệnh bi thảm của nàng đã bắt đầu chuyển động.
Mặc dù Tiêu Tề Dự là Hoàng Thái Tử, thế nhưng cũng không thể ngang nhiên làm ra việc cướp thê tử của người khác, tổ chế của hoàng gia cũng không để hắn làm ra chuyện như vậy. Bởi vì hắn âm thầm can thiệp, Lý Trạm đành phải lạnh nhạt với nàng nhiều năm. Sau khi giết cha giết huynh, đoạt được vị trí Tấn Dương hầu, Lý Trạm vì không muốn đắc tội với hắn nên đã hưu nàng.
Trước tiên Tiêu Tề Dự định sẽ cưu mang nàng, mặc dù thanh danh của nàng lúc đó thật sự không hề tốt, nhưng hắn vẫn khư khư cố chấp, cho rằng dù không cho được nàng danh phận, cũng muốn làm cho nàng ở bên cạnh mình. Nhưng việc này bị hoàng hậu biết được, bà âm thầm phái người động tay động chân, khiến nàng mang thân phận vũ cơ, từ kinh thành đưa đến Bắc Tĩnh, gả cho Bắc Tĩnh Vương Diệp Tu làm thiếp. Diệp Tu có lòng nghi kỵ nặng đối với hoàng hậu, nên đơn giản là không dám đụng vào nữ nhân mà hoàng hậu cấp cho hắn. Hơn nữa Tiêu Tề Dự uyển chuyển cảnh cáo, khiến cho Diệp Tu hiểu được nữ nhân này tuy không có vị trí quan trọng, nhưng cũng có vị trí nhất định ở trong lòng của Tiêu Tề Dự. Mặc dù hắn không chạm vào nàng, nhưng cũng không dễ dàng thả ra. Cho nên, hắn ta vây nàng ở hậu viện của Bắc Tĩnh Vương phủ, vô thanh vô tức[1] cũng trôi qua bốn mùa xuân. Cho đến Cảnh Bình năm thứ ba, Bắc Tĩnh phát sinh phản loạn, Diệp Tu chết trận, Bắc Tĩnh khói lửa ngập trời, phản quân đánh vào vương phủ, hơn ba trăm nhân mạng của Bắc Tĩnh Vương quý phủ chịu nạn diệt môn.
[1]vô thanh vô tức: không tiếng động, không báo trước cứ yên lặng mà xảy ra.
Mà tính cách thật sự của nàng lúc này mới bộc lộ ra, góp phần không nhỏ vào hành động của nàng trong thời điểm đó. Khi Diệp Tu lên chiến trường, tin tức bại trận đầu tiên được truyền ra, những phu nhân và di nương khác vẫn ngây ngốc trong phủ cầu mong, hi vọng ông trời cho các nàng một kỳ tích. Nhưng nàng ngược lại rất thông minh, đầu tiên là thu thập toàn bộ châu báu nữ trang, thừa dịp ban đêm lúc còn chưa phong tỏa thành, trước một bước rời khỏi Tĩnh thành, một đường xóc nảy quay trở về kinh thành.
Nhưng đây lại là quyết định hồ đồ sau những giây phút thông minh của nàng. Lúc Tiêu Tề Dự biết được nàng đã nhặt được một cái mạng lại còn mong ngóng trở về kinh thành, thì quả thực đã muốn gõ đầu của nàng ra nhìn xem bên trong chứa cái gì mà lại muốn quay về kinh thành vào lúc này, việc này không phải tương đương với việc tự đưa mình vào quỷ môn quan sao? Toàn bộ phủ Bắc Tĩnh Vương bị diệt, chỉ có mình nàng là sống sót, người đời sẽ không nói là toàn bộ người của Bắc Tĩnh Vương phủ là ngu ngốc, mà chỉ nói nàng tham sống sợ chết vứt bỏ trượng phu mà bỏ chạy. . . Tội danh này còn lớn hơn so với việc vụng trộm sau lưng trượng phu, bởi vì vụng trộm sau lưng trượng phu chỉ nói lên đức hạnh cùng phẩm giá của nữ nhân đó có vấn đề, sự việc chỉ gói gọn ở bản thân nữ nhân đó. Nhưng tham sống sợ chết, vứt bỏ trượng phu, trong miệng người đời ác độc thì nàng sẽ được gán thêm một tội danh là thông đồng với địch bán nước, cho dù nàng có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng lúc đó hắn đã bị phiền toái quấn thân, hai mặt thụ địch, huynh đệ phản bội khiến hắn không rảnh bận tâm đến nàng, đành phải nhờ Định Quốc Hầu đưa nàng về phủ ẩn náu trước. Lúc đó kỳ thật hắn đã không còn quá nhiều tình cảm đối với nàng, một lòng che chở nàng như vậy cũng chẳng qua là cầu sự an tâm mà thôi. Cũng không nhất định phải có được nàng, chỉ là cảm thấy nữ nhân này thật sự quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến hắn mất đi khống chế.
Năm đó hắn bị phái đi Nam Cương kiểm tra tình hình duyệt binh. Đợi đến lúc hắn trở về, Hoài Vương đã hành thích vua, khống chế toàn bộ kinh thành, dùng di chiếu phế đi Thái tử vị của hắn. Trong sự bất lực của hoàng hậu, và nội thị giám trong Trung thư tỉnh[2] trên dưới phối hợp, Hoài Vương cứ như vậy đăng cơ xưng Đế, mà Thái Tử chính thống là hắn lại bị chính đệ đệ ruột của mình đâm một đao, từ đó trở thành phế Thái tử, không thể bước vào kinh thành nửa bước.
[2] Trung thư tỉnh: Một trong ba tỉnh và sáu bộ chính thức được thành lập tại Trung Quốc kể từ triều đại nhà Tùy và nhà Đường, chịu trách nhiệm soạn thảo và ban hành sắc lệnh của hoàng đế.
Hoài Vương đối với bộ hạ cũ của hắn không ngừng đồ sát tiêu diệt, hắn trốn đông trốn tây, ốc còn không mang nổi mình ốc. Cũng là trên đường chạy trốn, nghe nói đến chuyện của nàng, vì Định Quốc Hầu đã từng là cận thần của Tiêu Tề Dự, cho nên sau khi Hoài Vương lên ngôi, liền tìm một cơ hội định tội danh cho Định Quốc Hầu, giết không tha nhất mạch dòng chính Hầu phủ, nếu không phải dòng chính thì được miễn cho tội chết. Nàng là thứ muội của đương kim Hoàng hậu Kỷ Uyển Ninh nên đã được miễn tội chết, từ đó lại nương nhờ Kỷ gia. Thế nhưng cũng chẳng được mấy ngày, nàng lại bị chính tỷ muội trong gia tộc hủy hoại khuôn mặt, bị xóa tên trên gia phả, đuổi khỏi gia tộc, chật vật rời khỏi kinh thành.
Lúc hắn tìm được nàng, nàng đã chết được nhiều ngày.
Dung nhan từng như hoa như ngọc nay đã biến dạng, nhưng hắn cũng không hiểu sau, lúc đối diện với khuôn mặt biến dạng như vậy, còn bị sưng phù lên mà vẫn còn có dũng khí bế nàng lên, tự tay đào hố chôn nàng để nàng có thể nhập thổ vi an. Rốt cuộc tình cảm như thế nào mới có thể khiến hắn chống đỡ bảo hộ nàng qua nhiều năm như vậy. Hắn nghĩ chắc hẳn là yêu thích. Dù sao nàng cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn, cũng là nữ nhân đầu tiên hắn thích. Khuôn mặt xinh đẹp nổi bật tồn tại trong trí nhớ đã mang đến cho hắn ôn nhu cùng an ủi qua bao đêm.
Kỳ thật hắn cũng rất hận bản thân mình, sao không sớm nhận ra phần tình cảm này. Vẫn luôn cảm thấy bực bội với vận mệnh của mình, luôn cảm thấy bởi vì nữ nhân này khiến hắn mất khống chế, cho nên hắn mới để ý nàng nhiều như vậy. Nhưng trên thực tế, đợi đến khi nàng chết đi hắn mới tỏ tường lý do tại sao mình lại cố chấp nhiều năm như vậy. Nếu như hắn sớm ra tay cứu nàng, đoạt thê tử của người khác thì sao chứ, nếu nàng sống không hạnh phúc, vậy tại sao hắn còn để vận mệnh tốt đẹp của nàng bị chà đạp?
Tiêu Tề Dự lại lần nữa nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp mỹ mạo trong ký ức, khóe miệng bất tri bất giác cong lên. Mạnh Hiểu Nhụ ở một bên nhìn thấy vậy, không tự chủ được da đầu phát run, người nổi đầy da gà.
Vị huynh đài này suốt đoạn đường đi, rốt cuộc là suy nghĩ về cái gì? Mà tại sao trên khuôn mặt luôn lộ ra nụ cười mỉm đầy mê mang. . . khiến người khó hiểu vậy chứ?