WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 65: 42 (1)

Chương 65: 42 (1)





"Về đánh cờ muội cũng biết chút ít, chỉ sợ tài nghệ không tinh, sẽ khiến Nhị tỷ mất hứng." Tống Ngọc Tịch nhìn Tống Ngọc Hàn kích động, liền không cự tuyệt mà nói thẳng.

Tống Ngọc Hàn cũng không ngại, khoát khoát tay, nói: "Không phải sợ không phải sợ, mấy nàng ấy không nguyện ý chơi cờ với ta, nếu như muội đánh không tốt, thì ta dạy cho muội là được, chúng ta cùng nhau học."

Tống Ngọc Tịch chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nào với bạn đồng trang lứa mà lại ôn hòa tốt đẹp như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt, Tống Ngọc Thiền nghe thấy Tống Ngọc Tịch chịu thế chỗ, đã sớm đi xuống giường, ngồi sang một bên dùng trà.

Tống Ngọc Hàn động tác nhanh chóng cho hai quân cờ đen trắng trên bàn cờ vào trong từng hộp, Tống Ngọc Tịch cũng giúp nàng ấy, hai người nhanh chóng dọn sạch sẽ bàn cờ. Tống Ngọc Hàn thể hiện dáng vẻ lão luyện, nhường Tống Ngọc Tịch ba nước, hai người lần lượt hạ cờ. Ngón tay Tống Ngọc Tịch thon dài tinh tế có màu xanh nhạt, tư thế cầm quân cờ hạ xuống cũng rất đẹp mắt. Tống Ngọc Hàn đánh cờ ưa thích bỏ thời gian ra nghiền ngẫm, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng không thúc giục, một mực ngồi chờ nàng hạ cờ. Trong lúc đó, Tống Ngọc Thiền tự tay bưng cho hai nàng hai đĩa điểm tâm nhỏ, Tống Ngọc Tịch đầu tiên cầm một khối đưa cho Tống Ngọc Hàn, sau đó mới cầm một khối cho mình, cắn từng miếng nhỏ mà ăn. Thời gian một nén nhang trôi qua, kết quả vẫn chưa có ngã ngũ, nhưng bọn tỷ muội đã xúm lại quan sát, mỗi một bước Tống Ngọc Hàn hạ đều do dự mất một lúc, ngược lại Tống Ngọc Tịch còn khá tốt, phảng phất nàng đi một bước nhưng đã tính trước năm bước, cuối cùng lấy nhiều hơn một quân thắng Tống Ngọc Hàn.

"Tỷ tỷ, muội thắng."

Tống Ngọc Tịch ngẩng đầu nói với Tống Ngọc Hàn, cũng không giống người khác nói một ít lời khách sáo. Tống Ngọc Hàn có phần bực bội, niết quân cờ trong tay rồi cho vào hộp, mặc dù nàng ấy mất hứng nhưng thực sự không có chơi xấu. Tống Ngọc Thiền nhìn vị muội muội mới tới này, hơi ngạc nhiên là nàng sẽ thắng, không phải là do nàng ấy cảm thấy kỳ nghệ của Tống Ngọc Hàn tốt hơn, mà ngược lại, theo nàng thấy, kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch tốt hơn rất nhiều lần so với Tống Ngọc Hàn, trong quá trình đánh cờ cũng có nhường, nên nàng ấy còn tưởng rằng Tống Ngọc Tịch sẽ cố ý muốn thua Tống Ngọc Hàn, nhưng không ngờ nàng lại thắng. Xem ra mặc dù nàng có chút tư tâm, nhưng bản chất vẫn là ngay thẳng, hơn nữa sau khi thắng, cũng không nói những lời khách sáo giả tạo kia, có thể thấy nàng cũng không phải là một tiểu nhân thích nịnh nọt, trong lòng hảo cảm đối với nàng tăng lên gấp bội.

"Không nghĩ tới kỳ nghệ của Thất tỷ tỷ lại tốt như vậy."

Tống Ngọc Chiêu mới chín tuổi vẫn còn ngây thơ, cũng không sợ đắc tội với Nhị tỷ Tống Ngọc Hàn, lên tiếng nói với Tống Ngọc Tịch.

Tống Ngọc Tịch cười cười, trả lời: "Ngày trước ở nhà là do di nương đã dạy ta chút ít, kỳ nghệ của di nương ta mới đáng người phải trầm trồ ngợi khen."

Kỳ thật, kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch cũng không phải do Lâm thị dạy, mà là ở kiếp trước, nàng học từ một nữ bác học [1] bị lãng quên ở hậu viện của phủ Bắc Tĩnh Vương, khi đó nàng cùng nữ bác học kia cũng được coi như là anh em cùng chung hoạn nạn, đều là người đáng thương bị nhốt tại hậu viện. Hai người cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, nên liền cùng nhau đánh cờ, kỳ nghệ của nữ bác học rất cao siêu, vì để cho Tống Ngọc Tịch có thể tỷ thí với nàng, mà đã phí rất nhiều tâm tư dạy học. Cho nên, kỳ nghệ của Tống Ngọc Tịch không hề kém, đương nhiên không cùng một cấp bậc với Tống Ngọc Hàn, khi chơi nàng đã nương tay rất nhiều, vốn cũng định cố tình thua Tống Ngọc Hàn, để mượn kỳ nghệ thiết lập quan hệ tốt giữa tỷ muội sau này, thế nhưng kỳ nghệ của Tống Ngọc Hàn kém đến mức nàng có muốn cố ý thua cũng không thua nổi.

[1] nữ bác học: người uyên bác, thông thái

Thế nhưng, lúc Tống Ngọc Tịch nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Thiền nhìn nàng, nàng liền hiểu sai thì có sai nhưng lại để cho vị tiểu thư này cảm giác mình là người ngay thẳng, người ngay thẳng chung quy cũng sẽ khiến đối phương đỡ phòng bị hơn, như vậy cũng không có tệ lắm.

"Tỷ biết, di nương muội tên là Lâm Vũ Đồng, nghe di nương của tỷ nói, bà trước đây là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, là một nữ tài tử xuất thân từ thư viện dành cho nữ tử, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, về sau gả cho...À..."

Ngủ tiểu thư Tống Ngọc Mộng buông đệ đệ đang chập chững biết đi của nàng xuống, vừa nói vừa đi đến bên cạnh các nàng, thế nhưng khi nói đến việc Lâm thị lập gia đình, thì Tống Ngọc Tịch thoáng ho một cái, Tống Ngọc Mộng liền kịp phản ứng, cuống quít ngừng nói, có chút xấu hổ sờ lên mũi, nói: "Tỷ, tỷ chỉ muốn nói, tỷ biết di nương muội, thật sự bà rất lợi hại..."

Tống Ngọc Tịch nhìn mấy vị cô nương nhiều ít có chút xấu hổ, biết nếu cứ che giấu chuyện tình của Lâm thị, thì ngược lại sẽ đưa tới nhưng suy đoán và lời nói không cần thiết, dứt khoát nói thẳng ra thì tốt hơn, nên nàng cười nói trả lời:

"Ngũ tỷ tỷ không nên tự trách, di nương muội đúng đã từng gả cho người khác, là Kỷ Châu tiền thế tử của Bình Dương Hầu phủ, thế nhưng, mười hai năm trước ông ấy đã viết hưu thư cho di nương muội, từ đó di nương ta đi theo phụ thân.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.