WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 96: 60 (1)

Chương 96: 60 (1)





Kỷ Uyển Ninh giả bộ giật mình: "Bái kiến? Lúc nào vậy, tại sao ta không nhớ rõ?"

Tống Ngọc Thiền dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép [1] nói: "Trời ơi, ta nên nói các ngươi thế nào cho phải đây? Tịch tỷ nhi đã là người to gan, nhưng ngươi cũng lại như thế. Chính là vị công tử mặc hoa phục, người đánh cờ với Tịch tỷ nhi ấy. Thật may mắn là Tịch tỷ nhi không thắng hắn, nếu thắng hắn, vậy liền kết cừu oán rồi, như vậy chúng ta liền thảm đó."

[1] hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Kỷ Uyển Ninh mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ dường như mới nghĩ tới, khoa trương nói: "Ài, ngươi không nói, ta thật sự còn không để ý. Ngày đó chỉ để ý làm sao cùng Thanh tỷ nhi giữ gìn cây quạt."

Tống Ngọc Thiền lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật ngốc. May mắn ngày đó chúng ta cũng không nói điều gì quá hung dữ với hắn, nếu không hiện giờ thật sự là A Di Đà Phật rồi. Sau khi trở về ta phải thắp một nén nhang, tạ ơn Phật tổ phù hộ mới được."

Kỷ Uyển Ninh bưng miệng cười, lộ ra nụ cười ngọt ngào, Tống Ngọc Mộng cũng ở bên cạnh lôi kéo Tống Ngọc Thiền chỉ vào phương hướng Thái tử rời đi, mấy tiểu cô nương lập tức bùng nổ bắt đầu trò chuyện.

Tống Ngọc Tịch viết xong tên mình, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, mặc dù lúc nãy thoáng cái nhận được nhiều hơn mười đóa hoa, thế nhưng Tiêu Tề Dự xuất hiện đã khiến sự việc phát triển theo chiều hướng khác. Mọi người đều đang bàn luận đã có chuyện gì xảy ra với Thái tử điện hạ, còn việc hắn cùng Định Vương tặng ra năm đóa hoa lại trở thành việc không quá đặc biệt. Bởi vì tuổi của Tống Ngọc Tịch thật sự quá nhỏ, tư cách nghị thân cũng không có, sẽ không thể phát sinh quan hệ gì với Thái tử điện hạ đã mười tám tuổi. Có lẽ do Thái tử điện hạ muốn rời khỏi, vừa vặn nghe được một khúc nhạc có thể lọt tai, nên lúc này cảm xúc dâng trào mới tặng hoa, sau đó liền mặt lạnh rời khỏi.

Tiếng thảo luận của mọi người cơ hồ che lấp đi sự xuất hiện của vị kế tiếp. Tống Ngọc Tịch cứ như vậy mà nhận được thứ hạng trung bình. Từ trong đám người đi tới một người, vỗ vỗ xuống vai Tống Ngọc Tịch khiến nàng giật mình, quay đầu lại, thì thấy Mẫn Lam đang nhìn mình cười hì hì, lại nghe vị cô nương đĩnh đạc này nói:

"Ngươi biết không? Vừa rồi ít nhất có năm người đã thảo luận về y phục mặc trên người ngươi, ta tin tưởng đây là một khởi đầu tốt."

Tống Ngọc Tịch nhìn vị tỷ muội tham tiền này, nghĩ quả nhiên là người cùng chung chí hướng, suy nghĩ cũng giống nhau. Kỳ thật hiện giờ nàng cũng không rảnh để mà quan tâm đến mấy cái thứ hạng gì gì này, cái gì mà Thái tử này hoặc những thứ tương tự, càng không muốn ngồi suy đoán tâm tư của Tiêu Tề Dự. Hiện tại sự quan tâm của nàng là giống với Mẫn Lam, làm sao làm giàu mới là điều quan trọng nhất.

Hai người tay nắm tay, vừa cười vừa đi ra noãn các gần đó, nhưng không biết rằng ở trên đài cao sau lưng, trong trướng màu vàng cuối cùng, một thiếu niên khóe miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Tống Ngọc Tịch, đôi mắt hoa đào sáng rực lấp lánh. Tiêu Tề Hoàn cho đến bây giờ cũng không ngờ rằng, trên đời này lại có một cô nương tốt đẹp như vậy, dung mạo như hoa, làm người lại nghĩa khí, trung hậu, còn khá nhận biết về âm luật. Khi nghe khúc nhạc của nàng, mặc dù không hiểu tại sao tuổi còn nhỏ mà nàng có thể đánh ra được một giai điệu thê lương như vậy, nhưng lúc nàng dụng tâm kéo đàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn như tuyết đầy vẻ nghiêm túc, bất tri bất giác liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ba vị công chúa hôm nay cũng lần lượt tỏa sáng, bởi vì Thái tử nửa đường rời đi, Nhạc Phúc Trưởng công chúa nhận bốn mươi lăm đóa hóa áp đảo toàn trường, hai vị công chúa khác cũng đều thu được bốn muơi đóa, Trữ Quốc công phủ đích trưởng tôn nữ Tần Sương hậu sinh khả úy, thổi một khúc tiêu Lâm Giang Tiên, được ba mươi chín đóa hoa. Đến cuối khi xếp hạng, Hoàng Hậu hạ lệnh, thành tích của ba vị công chúa không được đưa vào thứ tự, nên hoa khôi thuộc về Tần Sương, Kỷ Uyển Thanh xếp thứ hai, và Tống Ngọc Thiền xếp thứ ba. Tần Sương nhận phần thưởng năm mươi đĩnh vàng, Kỷ Uyển Thanh nhận năm mươi đĩnh tử kim [2], Tống Ngọc Thiền nhận năm mươi đĩnh bạc, ba người đứng đầu được nhận thêm tám thất lụa Giang Nam, những người tham dự còn lại đều nhận được năm đĩnh bạc "lấy may". Kỳ thật chỉ cần là người có chút lý trí, thì cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề thứ tự. Dù sao các cô nương quang minh chính đại tham dự, lộ mặt trước quý nhân, còn được ban thưởng, vốn dĩ chỉ là một chút chơi đùa, nào có ai thực sự muốn so bì chân chính ai có tài nghệ tốt chứ, đó mới thực sự là việc làm ngu xuẩn đấy.

[2] tử kim: vàng pha đồng, có màu tím.

Đến đây hội hoa xuân mới thực sự hạ màn tốt đẹp.

Nhìn sự che chở của Hoàng Hậu nương nương đối với Kỷ Uyển Thanh, thì có thể hiểu nhất định gần đây Bình Dương Hầu Kỷ Mang đã lập được thành tích đáng nể, mà Kỷ gia lại không có đích nữ tham dự, cho nên chỉ có thể trao ân thưởng cho Kỷ Uyển Thanh. Thế nhưng, cô nương này dường như không đoán được dụng ý bên trong, lại thể hiện vô cùng kiêu ngạo đối với việc mình được tăng thêm một bậc so với năm ngoái. Nghe nói lúc mọi người cùng nhau quỳ báo kết quả cho Trữ thị, nàng ta còn muốn trước mặt chúng tỷ muội lấy ra ban thưởng, ý muốn khoe khoang vô cùng rõ ràng. Thế nhưng, những điều này đều là do Kỷ Uyển Ninh sau này kể cho Tống Ngọc Thiền, bởi vì cô nương Tống gia đã nhanh chóng trở về Trấn Quốc công phủ ngay sau khi trận so tài chấm dứt.

Lâm thị đang ngồi chỉnh cầm ở trong âm thất [3]. Bởi vì Lâm thị yêu thích cầm kỳ thư họa, cho nên Tống Dật liền cố ý sai người xây cho bà một thư phòng, bên trong có tất cả đồ vật cần thiết cho một văn nhân. Sau khi trở về, Tống Ngọc Tịch đi âm thất tìm bà, thì thấy bà mặc quần áo đơn giản, chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định tóc, hai tay áo buộc cao, đang làm cái gì đó với đế cầm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.