“ Xem ra bên ao sắp nhảy Ngư Long vũ rồi, Đồng Bản nương tử chắc là muốn đi nắm bàn tay của hậu sinh tuấn tú đấy.”
“ Tay Đồng Bản nhà cô ta làm sao sờ sướng bằng tay tướng công đọc sách.”
Đồng Tử không muốn nghe người ta nói xấu mẹ mình, nhưng hệ thống tiêu hóa cường đại luôn khống chế đầu óc của nó, định nói gì đó nhưng suy nghĩ bị mùi thịt thu hút chỗ khác rồi, nuốt nước bọt nói:” Thịt ăn được không?”
Vừa nói ra là mặt ìu xìu xìu:” Không ăn được, thịt phải để bán.”
Câu nói này làm người ta nghe mà xót, Thiết Tâm Nguyên bò ra ngoài tới bên cái chậu đồng lớn, lấy một cục xương thật to, thịt trên đó bị hai bà nương lóc sạch rồi, có điều vẫn dính ít nhiều.
Trong ánh mắt khao khát của Đồng Tử, Thiết Tâm Nguyên đưa cho nó cục xương, thế là nó gặm răng rắc, nghe thôi mà thấy ê hết răng rồi.
Ăn hồi lâu thấy Thiết Tâm Nguyên trố mắt nhìn mình, Đồng Tử hơi ngượng, quyến luyến đưa cục xương đầy nước bọt cho Thiết Tâm Nguyên.
“ Ngươi ăn đi, không ăn đâu.” Thiết Tâm Nguyên lùi ra sau xua tay liên tục:
Lúc này có hơn mười hán tử ướt sũng cười ha hả đi vào quán, người cầm đầu ở trần, ngực toàn lông đen xì, hô:” Thiết gia nương tử, mau làm bánh canh, đừng dừng tay, cô cứ nấu tiếp đi, hôm nay các hán tử của Tây Thủy Môn phải khao thưởng một bữa.”
Nói rồi vỗ một đĩnh bạc sáng bóng lên bàn.
Vương Nhu Hoa lấy đĩnh bạc mang tới trước đèn soi.
Từ lúc đi vào tới giờ Trần Thạch vẫn giữ im lặng, thấy thế mới lên tiếng:” Đó là phần thưởng mà đội chính dẫn anh em liều mạng cả ngày mới được đấy.”
Vương Nhu Hoa xoay cổ tay một cái đĩnh bạc liền biến mất như có phép vào ống tay áo, nhoẻn miệng cười duyên dáng, bảo khách đợi một chút, thái thịt cho vào đĩa, thêm tỏi giã tương dấm, dịu dàng nói:” Cả ngày khổ công, các vị đại ca lót dạ một chút, không phải tiểu muội hẹp hòi mà trước khi ăn cơm không tiện ăn nhiều thịt, đợi ăn no rồi hẵng ăn thịt cũng không muộn.”
Đội chính ngồi chễm chệ ở đó cười:” Đúng là kiến thức phụ nhân, là hán tử là phải ăn thịt tảng lớn, uống rượu bát to, bánh canh có ngon tới đâu chẳng qua là thứ lấp đầy bụng thôi. Chớ nhiều lời, mang rượu thịt lên đây ...”
Vương Nhu Hoa mỉm cười không tranh luận, tay thái thịt không ngừng, chẳng mấy chốc khay gỗ xuất hiện đống thịt lớn.
Thiết Tâm Nguyên chống cằm thành chậu hứng thú nhìn quán nhỏ của mình mỗi lúc một náo nhiệt, không biết có người đang nhìn mình.
Một vị thanh bào lão giả dắt một nha đầu béo ú ụ đang nghi hoặc nhìn y, nếu chỉ là một đứa bé bụ bẫm trắng trẻo thì cũng đành, ở Đông Kinh nhiều lắm, trẻ con dưới hai tuổi nhìn người không có mục đích, nơi nào âm thanh lớn nhất, nơi nào nhiều màu sắc nhất thì càng có sức hấp dẫn lớn.
Con rối đang tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời ao Kim Minh, cho dù là người trưởng thành cũng ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà đứa bé này vẫn cứ chăm chú nhìn người xung quanh.
Mắt không ngừng chuyển từ người này sang người khác, nhìn từ trên xuống dưới, miệng cười đến là lạ, thanh bào lão nhân bất giác liên hệ với nụ cười giảo hoạt của hồ ly.
“ Thú vị đấy!” Thanh bào lão giả cười nhẹ, dẫn tiểu nha đầu không hề muốn đi lại vào quán:
Thấy trong lán cỏ toàn là quân hán và phu phen tẩu tốt, nói cười thô lỗ, lão nhân hơi nhíu mày nhưng vẫn bước tiếp, ngồi xuống chỗ gần Thiết Tâm Nguyên.
Đây là vị sĩ nhân đầu tiên bước vào quán, tiếng nói cười bất giác nhỏ đi phần nào, bà nương lấy cánh tay khẽ huých Vương Nhu Hoa đang say mê nhìn con rối phun lửa tung tóe trên trời.
Vừa hoàn hồn Vương Nhu Hoa nhìn viên thanh ngọc khảm trên mũ của lão nhân, biết ngay là người thân phận cao không với tới, cố nén kích động đi tới hỏi:” Lão trượng muốn ăn gì? Cửa hiệu chỉ có bánh canh và thịt lợn, toàn là thứ quê kệch, không biết có lọt vào mắt lão trượng không?”
Lão giả liếc mắt nhìn quanh gật gù, giọng từ tốn:” Tuy là lán cỏ nhưng sạch sẽ không kém gì Phàn lâu, còn về phần thịt lợn có ăn được hay không thì chín người mười ý, lão phu có một vị hảo hữu, bữa nào mà thiếu thịt lợn là ăn không vào. Các ngươi đã khoe khoang thịt lợn nhà mình là đệ nhất, lão phu muốn mở mang kiến thức một chút, đừng để lão phu thất vọng.”
Vương Nhu Hoa nhún mình thi lễ, sau đó đi chuẩn bị thịt heo cho lão nhân.
Nha đầu béo ghé vào bồn tắm của Thiết Tâm Nguyên, dùng sức bẻ đầu nó về phía mình:” Nói đi, a tổ ta muốn nghe ngươi nói.”
Thiết Tâm Nguyên đáp lại bằng nụ cười ngô nghê, đưa tay béo má nó, đâu ra quỷ lắm chuyện này thế? Lúc nãy tranh thủ quảng cáo hộ mẹ nói tên cửa hiệu nhà mình cũng không biết mẹ lại mở quán bán hàng ở đây, nha đầu tham ăn này kể với người lớn rồi mò tới.
Lão giả cười với tôn nữ:” Bất Nhị, nó là đứa tinh quái, cháu hỏi như thế sao có tác dụng?”
“ A tổ, vậy thế nào mới có tác dụng?” Nha đầu béo đang định bế Thiết Tâm Nguyên lên, nghe vậy hỏi:
“ A tổ khi còn tại nhiệm đối phó với điêu dân dùng uy, có điều với đứa tiểu yêu này không thích hợp, thông thưởng a tổ dùng lợi để dụ dỗ.”
Nha đầu béo gật đầu cái rụp, quay người đi lấy một cái túi xinh đẹp cầm ở tay dử dử, Thiết Tâm Nguyên trong lòng nghiến răng ken kén, bề ngoài há mồm cười khanh khách ra sức vươn tay với. Lão giả lắc đầu thở dài, thấy mình có lẽ nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù bản triều yêu nghiệt hoành hành làm người ta giật mình, Tư Mã Quang bốn tuổi biết đập vỡ chum, Vương An Thạch năm tuổi có tài mắt thấy là nhớ, u Dương Tu nghe đâu còn nhỏ đã biết hát, nói cho cùng cũng là chuyện khi linh trí mới xuất hiện, còn đứa bé này vẫn nhỏ quá, có lẽ tôn nữ chỉ nói quá lên thôi.
Lại nhìn bóng lưng Vương Nhu Hoa đang bận bịu, lại thở dài lần nữa.