Vương Nhu Hoa theo tiềm thức sờ túi vài quấn ở hông, tiền còn song nàng vẫn cắn răng đi về phía trước, hi vọng rằng tìm được nước không tốn tiền.
“ Nước nhà ta có thêm cả kim ngân hoa này, cam thảo này, sau lũ thế nào cũng có dịch, chỉ có uống canh thuốc do Tôn gia gia để lại mới vượt qua được.” Bà nương bán nước thấy Vương Nhu Hoa không muốn mua nước, lại lần nữa chào hàng:
Vương Nhu Hoa gặp qua lũ rồi, cũng nhìn thấy xác người và gia súc từ thượng du trôi xuống, trước kia ở khúc sông luôn có thi thể trôi tới, tộc trưởng gia gia sai người trong thôn đi báo quan, đợi quan sai tới rồi là mang thi thể đến chỗ khác đào hố sâu chôn đi.
Rất ít người trong thôn muốn làm cái chuyện này, toàn bị Lục công dùng quải trượng đánh cho mới hiểu ra, thi thể thối rữa chính là nguồn dịch bệnh, từ đó nàng mới biết.
“ Một đồng hai bát thì ta uống.” Vương Nhu Hoa dừng bước, nhìn bà nương mặt tròn phốp pháp trước mặt, giọng kiên định:
Bà nương thuận tay phất cái giẻ cáu bẩn chẳng biết lau chùi bao lần chưa giặt:” Nhìn mẹ con cô cũng là người gặp thiên tai, bán rẻ đó, một đồng hai bát.”
Nói xong múc từ trong thùng gỗ lớn ra hai bát nước vàng vàng đặt trước mặt Vương Nhu Hoa, tranh thủ lúc nàng uống nước ngắm nghía Thiết Tâm Nguyên.
Đứa bé trắng trẻo bầu bĩnh mà sạch sẽ không mũi dãi dầm dề luôn làm người ta thích, bà nương thò tay ra muốn bẹo cái má phúng phính mịn như bánh gạo kia thì Vương Nhu Hoa bất thình lình quay người đi không cho sờ.
“ Thằng bé này nhìn đã yêu.” Bà nương ngượng ngùng nói:
Vương Nhu Hoa nhỏ giọng:” Nó sợ người lạ!”
Đứa bé khóc mấy tiếng quay đầu đi, như để khẳng định lời mẹ mình.
Bà nương vẫn híp mắt cười nhìn đứa bé đầy yêu thích:” Lão thân có mỗi một đứa khuê nữ, nếu cô để đứa bé này lại, coi như nó gặp phúc rồi đấy, lão thân cho cô hai quan tiền để cô làm hồi môn gả cho người khác, chúng ta từ nay vĩnh viễn không ai gặp ai nữa.”
Bà ta là người từng trải, nhìn qua đoán được bảy tám phần hoàn cảnh của mẹ con Thiết Tâm Nguyên, rất tự tin:” Cô phải biết đây là do lão thân vừa mắt đứa bé này mới ra cái giá như thế, nay ở ngoài chợ người cắm biển bán con nhiều lắm, năm trăm đồng là đủ.”
Vương Nhu Hoa chẳng nói chẳng rằng, uống hết trong bát, ném lại một đồng tiền lạnh lùng liếc bà nương một cái rồi lại lệt xệt kéo cái thùng gỗ đi tìm chỗ nương thân.
“ Á à, cái đồ không biết lòng người tốt, lão nương đợi lúc thấy ngươi vào thanh lâu nhé ...” Bà nương tốc váy chửi oang oang cả phố:
Vương Nhu Hoa kéo nhi tử vào lòng thêm một chút, kệ những lời nguyền rủa của bà nương đó, hai quan tiền mà muốn nhi tử bảo bối của mình à? Bảo bối của mình sau này lên triều làm quan ra trận làm tướng, có cho con búp bê vàng cũng không đổi, có nữ nhân nhà lành nào mà lại đeo thanh lâu trên miệng? Bà nương nói đã nói tới thứ ô uế như vậy, e khuê nữ bà ta cách thanh lâu không xa.
Bụng réo ùng ục, rốt cuộc không kìm được cám dỗ, bấm bụng mua hai cái bánh, Vương Nhu Hoa đi lang thang trên con phố phồn hoa của Đông Kinh hi vọng nhỏ nhoi tìm thấy người Thiết gia trạng chạy vào thành lánh nạn, như thế ít nhiều còn có thể nương tựa vào nhau, không biết có mấy tên ăn mày áo vá chằng vá đụp lặng lẽ theo sau lưng mình.
Nhi tử vốn luôn yên tĩnh ngoan ngoãn lại khóc toáng lên, Vương Nhu Hoa vội vàng kiểm tra tã nhi tử, thấy không phải đái ỉa, nghĩ con đói, đang nhìn quanh tìm chỗ kín đáo cho con bú, chợt phát hiện ra mấy tên ăn mày bộ dạng lén lút, nàng sợ đờ người. Nàng biết mình xinh đẹp, nên trải qua chuyện quan binh kia, nàng cố ý bôi bẩn lên má, xõa tóc che đi mặt, đám ăn mày đó không thể nhắm vào mình, nàng chợt nghĩ tới một khả năng khác, bà nương bán nước kia bỏ tiền thuê ăn mày tới cướp nhi tử của mình.
Bắt gặp bộ khoái đi qua, Vương Nhu Hoa chạy tới tố cáo, nhưng bộ khoái đó không tin, gạt tay nàng bỏ đi, hết cách nàng bỏ hẳn một trăm đồng mua cái dao lóc xương bén nhọn, cầm chắc trong tay.
Đám ăn mày thấy Vương Nhu Hoa có hung khí thì từ từ lùi lại, nhưng không bỏ đi mà theo đằng xa tìm cơ hội.
Đi mãi không gặp được bất kỳ ai quen biết, mấy lần Vương Nhu Hoa như dợm bước về phía nào đó, nhưng cuối cùng lại thôi, kiên nhẫn bước tiếp.
Bầu trời tối đi, Vương Nhu Hoa ngẩng đầu lên, thấy mây đen đang cuồn cuộn kéo tới, vội vàng tìm chỗ trú mưa, những lưu dân khác đã nhanh chóng túm tụm dưới mái hiên những cửa hiệu bên đường, thái độ vô cùng bất thiện, liên tục xua đuổi không chịu nhường chỗ cho hai mẹ con nàng, sâu trong ngõ càng có nhiều ăn mày lảng vảng, như chó săn trên thảo nguyên đang chầu chực rình mồi.
Mưa lác đác rơi xuống rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ trú, Vương Nhu Hoa càng lúc càng hoảng hốt, cố sức đi nhanh hơn, trước mắt hai mẹ con nàng đột nhiên trống hẳn, ở phía bên kia con đường rộng rãi là bức tường cao hùng vĩ trải dài, cao lắm, so với tường thành Đông Kinh cũng không thua kém là bao, lại còn có cả mái ngói nhô ra.
Lưu dân chen chúc dưới bức tường khác, chỉ riêng bức tường này không có ai hết, lúc đó đã kiệt quệ Vương Nhu Hoa chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng tới chỗ hõm vào của bức tường, đặt thùng gỗ xuống, cùng nhi tử và con hồ ly ngồi bên trong yên tâm nhìn màn mưa bên ngoài.
Cái ô rách chẳng che nổi cơn lớn, chẳng mấy chốc quần áo Vương Nhu Hoa đã ướt sũng, nhưng không để Thiết Tâm Nguyên vừa thay tã khô dính chút mưa gió nào.
Con tiểu hồ ly ngồi trên tã Thiết Tâm Nguyên như mèo, Vương Nhu Hoa bế con người nghiêng về phía trước lấy thân mình che mưa, nước mưa chảy xuống dưới cằm nàng thành dòng suối nhỏ, nàng chẳng cảm thấy gì, đôi mắt dữ dội như sói mẹ.
Đám ăn mày theo sau mẹ con họ thấy thế là xoay người bỏ đi ngay, lưu dân khác thì bộ dạng vui mừng trước tai họa của người khác.
Nhi tử cả ngày ngoan ngoãn lúc này lại quấy khóc, miệng gào chân tay quẫy đạp, tiểu hồ ly cũng có cảm giác bất an, hang của hổ luôn trống, nhưng không phải chỗ trú mưa, nấp vào đó chết càng nhanh.