Khổng Thương Tâm nằm mơ cũng không ngờ cái kế cũ rích "dẫn xà xuất động" lại hiệu quả như vậy. Ngay lúc hắn hiểu rõ mình bị người khác trêu đùa, tức giận muốn bỏ cuộc thì mục tiêu lại xuất hiện, lù lù đi tới.
Từng bước âm trầm, mặt nạ dữ tợn, tràn đầy khí phách. Đích thị là Sở Diêm Vương, khí chất này xem ra chỉ có thể là hắn.
Khổng Vương Tọa mừng như điên.
Trời thật không phụ người hiền.
Từ lúc phát hiện mục tiêu, Khổng Vương Tọa cũng không nhịn được mà toàn thân căng thẳng, nhịp tim rối loạn, ánh mắt tràn đầy kích động.
Khẽ hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể thu gọn lại bất động, trông chẳng khác nào như một tảng đá chứ không phải là người, đem tất cả sinh cơ và khí tức ẩn giấu đi.
Khổng Vương Tọa từ từ mở đôi mắt ra, nhìn chằm chằm vào mục tiêu, mọi thứ xung quanh hắn bỗng trở nên yên lặng tịch mịch! Tim hắn như ngừng đập, cơ thể bất động, hô hấp gần như không có. Thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng khép kín lại.
Vạn vật như chìm vào trong im lặng.
Trong mắt Khổng Thương Tâm, tất cả mọi thứ xung quanh dần dần đều biến mất, chỉ có duy nhất cái bóng hình âm trầm, phiêu đãng nơi phía xa con đường là tồn tại. Thậm chí từng bước chân của Sở Diêm Vương như đang chậm rãi nện từng nhát vào trái tim hắn.
Khoảng cách còn ba trượng!
Khổng Thương Tâm vẫn im lặng dấu mình, nhưng lực lượng toàn thân toàn giờ đây đã tập trung toàn bộ lên hai cơ đùi, chỉ cần một lần bật nhảy là hắn có thể tiếp cận mục tiêu.
Khoảng cách mười trượng trước cửa Bổ Thiên Các chính là nơi chấm dứt cuộc sống của ngươi, Sở Diêm Vương!
Bất kỳ ai khi trở về nhà, thì mười trượng chính là khoảng cách mà họ bắt đầu thả lỏng, dù là người bình thường hay thích khách đều như vậy, đó chính là sự chủ quan của con người. Kinh nghiệm ám sát nhiều năm đã dạy Khổng Thương Tâm điều này. Quá nhiều lần thành công khiến hắn rút ra được quy luật ấy.
Khổng Thương Tâm quyết định thời cơ động thủ chính là khoảng cách này.
Khổng Thương Tâm tuy không thể nhìn thấu tu vi của người đeo mặt nạ, nhưng điều đó không quan trọng. Hắn giờ đây đã tập trung toàn bộ sức lực vào một chiêu này. Nhất kích tất sát.
Dù cho đối phương là một người bình thường thì hắn vẫn làm vậy.
Ba bước… Chỉ còn ba bước nữa!
Thấy bóng người đi tới, người người xung quanh Bổ Thiên Các liền nhanh chóng tự giác đứng lại, ai cũng trở nên thành thành thật thật. Cả đám đồng loạt hướng về phía người đeo mặt nạ, cung kính chào: "Ngự Tọa…"
Sở Diêm Vương vẫn im lặng đi tới, đối với những người đang chào hỏi hắn, vui thì hừ một tiếng, buồn thì bỏ đi thẳng. Cái tư thế nhàn nhã chắp tay sau lưng quả nhiên rất có phong phạm của chủ nhân nơi đây.
Sự cao ngạo, vẻ cuồng hãn của hắn đều thể hiện hết ra bên ngoài.
Quả nhiên là Sở Diêm Vương.
Thái độ đám người Bổ Thiên Các đã triệt để xóa đi chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng của Khổng Thương Tâm
Chỉ còn hai bước!
Gần!
Gần chút nữa!
Bước chân thứ ba của Sở Diêm Vương đã nhấc lên, đặt vào vùng không gian mười trượng…
Chính là thời khắc này…
Thành bại là ở lúc này.
Hành động!
Khổng Thương Tâm hít sâu một hơi, hai chân phát lực, cả người như biến thành một mũi tên, lấy cành đại thụ làm cung, bắn mình lao vút tới.
Không hề có chút âm thanh nào phát ra, cả người hắn lướt đi như bay, trong chớp mắt đã đến gần mục tiêu.
"Chíu…."
Ngay khi mũi chân Khổng Thương Tâm gần như là tiếp xúc với mặt đất thì phía sau lưng hắn mới có một tiếng xé gió vang lên, theo sau đó là một làn khói trắng cuồn cuộn. Nếu nhìn vào vùng không gian mà Khổng Thương Tâm xẹt qua, có thể kịp nhìn thấy ánh mặt trời cũng đang dần trở nên vặn vẹo.
Tốc độ của hắn quả thật quá nhanh, ma sát giữa thân thể và không khí mạnh đến mức làm nổi lên sương mù. Tốc độ của hắn ấy vậy mà xé rách cả không gian.
Không gian và thời gian đều như dừng lại trong lúc này.
Thanh thế như lôi đình vạn quân nhưng Khổng Thương Tâm lại không hề mở miệng, chỉ có một tia sáng lóe lên trong tay hắn, một lưỡi đao mỏng như cánh ve, gần như là trong suốt vô thanh vô tức xuất hiện.
Mục tiêu là Sở Diêm Vương.
Khổng Thương Tâm dốc toàn lực vào một đao chém xuống…
Lúc này, bước chân vị Sở Diêm Vương kia cũng vừa chạm đất.
Sát khí của Khổng Thương Tâm một mực ẩn mà không phát, tới lúc này mới bộc phát. Sát khí tràn ngập như lũ tràn bờ, như biển gầm gió thét. Nguồn: http://truyenyy.com
Tốc độ hắn nhanh đến nỗi từ lúc hắn đạp lên cành cây mượn lực đến tận bây giờ, cành cây đại thụ phía xa mới bắt đầu rung lên, lá cây rụng lả tả như nhảy múa giữa trời.
Mà ở phía bên kia, Khổng Thương Tâm bắn mình về phía mục tiêu, bổ xuống một đao như phách tuyệt thiên hạ.
Đao tuy vô hình vô ảnh nhưng lại mang theo khí thế như phong ba bão táp, phong tỏa khắp nơi xung quanh Sở Diêm Vương, tiến không được, lùi không xong, chỉ có thể đón đỡ .
Chỉ có duy nhất vùng không gian trên đỉnh đầu của Sở Diêm Vương là trống trải. Hắn chỉ có nước dùng đầu của mình mà đón đỡ thế công.
Hồn Câu Vương Tọa giật mình, hắn hoảng sợ đến mức có thể nói là hồn phi phách tán.
Tuy rằng bản thân hắn đã đánh giá trình độ tên thích khách rất cao, nhưng vẫn không ngờ thích khách lại mạnh như vậy.
Một chiêu này, đừng nói là người bình thường, cho dù bản thân hắn làm vương tọa thì cũng sáu phần chết bốn phần sống. Hơn nữa, chính bản thân hắn cũng không nhận ra sát khí của tên này, chỉ đến lúc hắn động thủ thì mới đột nhiên nhận ra.
Lúc trước hắn vẫn luôn phiền muộn trong lòng, không hiểu tại sao tên sát thủ còn chưa xuất hiện, nhưng bây giờ… không nghĩ tới lúc xuất hiện lại là một chiêu kinh thiên động địa.
Hồn Câu Vương Tọa lâm vào thế bị động, vội vã vung tay lên đón đỡ, trong tay hắn là một cái móc câu dị dạng, kim quang lập lòe.
"Keng…."
Hai thứ binh khí va chạm vào nhau, nhưng có điều khá quỷ dị là âm thanh lại phát ra rất nhỏ, như có như không, giống như là cả hai đang cẩn thận đem hai thanh binh khí xếp chung một chỗ chứ không phải là đang chém tới tấp vào nhau.
Người tinh mắt mới có thể thấy một vùng chấn động mờ mịt, như có như không từ nơi hai binh khí va chạm dần lan tỏa ra xa.
Hồn Câu Vương Tọa rống lên giận dữ, hai chân không tự chủ được mà lui về phía sau, tạo thành năm sáu cái hố hình dấu chân sâu hoắm. Hắn lui thêm vài bước rồi mới có thể mượn lực nhảy lên cao, tung mình về phía sau, đến khi rơi xuống đất lại phải tiếp tục giật lùi thêm vài bước mới ổn định nổi thân hình.
Nơi khóe miệng hắn lúc này đã thấp thoáng một đường tơ máu.
Một đao kia tuy hắn đón đỡ được, nhưng đao khí lăng lệ ác liệt vẫn làm hắn bị thương.
Khổng Thương Tâm cũng bị chấn động lộn ngược ra sau, sau khi chạm đất cũng phải giật lùi ba bốn bước, nhưng hắn vẫn không hé răng kêu lấy một tiếng, lại lập tức lao đến, bổ xuống một đao.
Một chiêu vừa rồi, khoảng cách giữa hắn cùng đối phương là gần đến tám trượng, nhưng một đao kế tiếp tốc độ lại còn nhanh hơn. Khi đà đao đi được nửa đường thì hắn đã xuất hiện trước mặt Hồn Câu Vương Tọa, thời điểm lưỡi đao chém tới mục tiêu lại vừa vặn hội tụ đầy đủ sức mạnh, tốc độ, chính xác, cùng sát khí mãnh liệt.
Không một ai có thể nhận ra hắn đã làm thế nào để vượt qua khoảng cách xa như vậy.
Khổng Thương Tâm lúc này cũng đang thầm khiếp sợ trong lòng, không thể tin được đối phương lại có thể đón đỡ một đao tất sát của hắn. Chẳng nhẽ đối phương cũng là vương tọa?
Chẳng lẽ tin tức mà Âm Vô Pháp truyền về là sai?
Những câu hỏi này, hắn chỉ đặt ở trong lòng, còn bề ngoài vẫn lạnh băng như cũ.
Hắn chỉ có một tín niệm duy nhất trong đầu: "giết người trước mặt"
Hồn Câu Vương Tọa chưa kịp ổn định thì một đao tiếp theo của đối phương đã chém xuống trước mặt. Hắn gầm lên một tiếng, dùng hết sức bình sinh vung móc câu lên đón đỡ.
Chỉ trong nháy mắt, thứ vũ khí quái dị kia đã được hoán chuyển từ tay phải sang trái, từ trái sang phải cả chục lần. Tất cả những chiêu thức đều là phòng thủ.
Hồn Câu Vương Tọa xưa nay nổi danh với hai móc câu, một thủ một công, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể co cụm mà phòng thủ .
Thậm chí, hắn còn không thể đồng thời sử dụng cả hai móc câu. Một chiêu này quá hung mãnh, hắn chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực, tập trung lên cánh tay mới có thể đón đỡ. Cánh tay còn lại chẳng khác nào tàn phế, không còn chút khí lực.
Khổng Thương Tâm một tay cầm đao, thế công dũng mãnh như lôi đình bộc phát, như núi lửa phun trào. Một đao nối một đao, liên tục chém xuống.
Đao pháp của hắn nhìn qua rất đơn giản, từng đao từng đao chém thẳng xuống, nhưng khoảng cách giữa hai đao lại gần như bằng không, giống như không cần hồi lực. Từng đao, từng đao mãnh liệt nối tiếp cho đến tận khi đối thủ tử vong. Không có chút dấu hiệu nào cho thấy ánh đao sẽ dừng lại.
"Ngự Tọa, cẩn thận…" Sở Dương quan sát ở đằng xa, lòng như lửa đốt, hét lên.
Hồn Câu Vương Tọa bực muốn thổ huyết.
Thật là tức chết mà!
Vừa rồi còn tự tin lớn giọng, kết quả địch nhân vừa xuất hiện liền đưa mình vào cảnh chật vật như vậy. Giờ phút này Sở Dương còn đệm cho một câu hỏi thăm, nhưng vào tai Hồn Câu Vương Tọa lại trở thành câu châm chọc, thật là bất lực mà !
Mặt hắn tối sầm lại.
Hắn rất muốn hét lên "Câm cái miệng chó của ngươi lại…" Nhưng trước thế công như vũ bão của thích khách, hắn chỉ có thể chăm chú đón đỡ, đừng nói là một câu, ngay cả thở còn không có thời gian nữa là!
Chớp mắt, chín mươi chín đao đã chém xuống. Hồn Câu Vương Tọa bị đẩy lùi ra xa, cách Bổ Thiên Các hơn ba mươi trượng. Căn bản là đón một đao thì lui một bước, thân thể lung lay tựa như con thuyền lạc lối trong cơn bão, bất kỳ lúc nào cũng có thể lật. Chiến quả như vậy thật khiến Hồn Câu Vương Tọa tức muốn chết, mà Sở Dương cũng kinh ngạc không hiểu .
Thật không ngờ, lần này người của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường phái đi lại mãnh mẽ như vậy.
"Thì ra là ngươi…"
Hồn Câu Vương Tọa nhìn chằm chằm thích khách, nghiến răng nói ra một câu. Từ chiêu số đao pháp, hắn đã rõ thân phận thật sự của thích khách.
Truy hồn đao ẩn thân - Thiên hạ độc thương tâm!
Thương Tâm đao vương – Khổng Thương Tâm!
Cái tên này chỉ cần có ba ngày là đã khiến giang hồ nổi phong ba. Nổi danh là độc hành đại đạo.
"Ngươi nhất định phải chết." Khổng Thương Tâm hừ lạnh: "Ngươi nói ra thân phận của ta, như vậy chỉ khiến ngươi ra đi nhanh hơn mà thôi…"
"Khổng Thương Tâm! Hôm nay ta sẽ khiến ngươi giống như cái tên của mình, thương tâm mà chết." Hồn Câu Vương tọa bực muốn chết, rõ ràng cùng là hắc đạo giang hồ mà cái tên này lại bức mình thê thảm như vậy.
Càng đáng giận chính là, mình đường đường là Bát phẩm vương tọa, chỉ vì mất đi tiên cơ mà bị dồn ép đến như vậy! Chín mươi chín đao chỉ có thể đón đỡ, không thể đánh trả một lần! Thật quá nhục nhã.
"Hắc hắc…" Khổng Thương Tâm mãnh liệt bổ ra ba đao nữa rồi đột nhiên chững lại. Hắn dường như bị một thứ gì đó phía sau lưng Hồn Câu vương tọa thu hút. Thế tấn công kín kẽ như áo trời liền xuất hiện sơ hở.
Cơ hội!
Hồn Câu Đao Vương tinh thần đột nhiên chấn động. Hắn hét to một tiếng, vung móc câu công về phía đối thủ.
Một đao của đối phương dường như bị thứ gì đó tác động tâm thần mà trở nên lơ đãng, thay vì bổ xuống đầu lại bổ vào vai địch nhân.
Hai móc câu móc câu xé gió bay tới, một phạt ngang cổ họng, một móc thẳng vào tim địch nhân.