Đám người Lam Thừa Chí vốn còn muốn ra mặt, biểu hiện một chút căn cơ nhà mình, nhà mình cùng người khác bất đồng, hơn nữa muốn hiển-lộ rõ ràng hơn một chút: Bạch Lãng làm không được, chúng ta có thể làm được!
Dùng cái chuyện này về sau đem Bạch Lãng hoàn toàn đè xuống. Nhưng sau khi đoán được thân phận của Sở Dương thì giờ khắc này loại ý niệm này trong đầu trong nháy mắt liền bỏ đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Biết điều một chút đứng ở một bên, mặt như màu đất, ngay cả việc rời đi chỗ thị phi cũng không dám.
Nếu không biết thân phận của Sở Dương thì mọi chuyện đều dễ nói, rời đi nơi đây cũng là có thể, hiện tại biết được thân phận của Sở Dương rồi, muốn tránh khỏi vũng nước xoáy này cũng không phải là dễ dàng như vậy!
Trong lòng hắn vô hạn hối hận: Hai người chúng ta đang ở trong gian phòng trang nhã kia không biết không phải là rất tốt sao? Còn có thể nhìn náo nhiệt! ra ngoài làm cái gì?
Lần này bị cuốn vào vũng nước đục... Dưới mắt cũng là cỡi hổ khó xuống, bứt ra không được, khó chịu muốn chết.
Nếu là bị người trong nhà biết được một bữa trách phạt nhất định là tránh không khỏi...,
Nếu chỉ là trừng phạt đơn thuần còn dễ nói, nhiều lắm là da thịt chịu khổ, nếu là còn có những thứ khác...,
Hai người không dám suy nghĩ nữa!
về phần đè đầu Bạch Lãng... Đây càng thêm phải không là suy nghĩ hữu dụng. Gia hỏa này chính diện chọc phải Sở Dương, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Mình và một người chết so sánh làm cái gì?
Trong Đông Hoàng cung.
Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn cao cao tại thượng, có chút mệt mỏi cộng thêm chán nản nửa nằm ở trên ghế rồng, tâm thái cũng là hết sức nhàn nhã. Đối diện chính là Bạch đại tướng quân đang nói gì đó.
Nhìn ra được, Tuyết Lệ Hàn rất có chút ít không yên lòng.
Thường thường khi Bạch đại tướng quân cúi đầu hồi báo trong ánh mắt thường lóe ra vẻ ý vị thâm trường, còn có chút kiếm phong..."
Tuy nhiên tại lúc này...,
"Khởi bẩm bệ hạ, Thừa tướng cầu kiến."
"Khởi bẩm bệ hạ, Lam đại tướng quân cầu kiến."
Tuyết Lệ Hàn cùng Bạch đại tướng quân đồng thời ngẩn ra: Chuyện gì có thể làm cho hai vị đại lão cùng nhau chạy tới rồi?
Đông Hoàng Thiên bạo động rồi ư?! Trừ phi là bực đại sự nếu không không thể kinh động hai vị đại lão này?
"Mời."
"Dạ."
Lời còn chưa dứt, Quy thừa tướng cùng Lam đại tướng quân cùng nhau vọt đi vào...
Thấy Bạch đại tướng quân tại chỗ, hai người đều là một trận ngoài ý muốn.
"Chuyện gì thế?" Tuyết Lệ Hàn nhàn nhạt hỏi.
"Bệ hạ..., hắn tới rồi." Lam đại tướng quân một cái ôm quyền, nói một câu mà cũng chỉ có hắn có thể hiểu, những người khác có thể nghe thấy nhưng đa số không rõ.
Chuyện này..., Bạch đại tướng quân dường như còn chưa biết đây... Cho nên chỉ có thể hàm hồ mà nói. Vạn nhất bệ hạ không muốn cho Bạch đại tướng quân biết sự kiện kia, ta lại thuận miệng nói ra, chẳng phải là sai lầm sao?
"Ai tới a? Ngươi nói cái gì đó?" Tuyết Lệ Hàn không hiểu chút nào
Lam đại tướng quân xưa nay mặc dù cũng là người ăn nói ngắn gọn nhưng nói như vậy thì lại quá tối giản rồi, không đâu không đuôi a!
"Đúng người đó, chính là Kiếm Chủ tới." Quy thừa tướng rất là mịt mờ nói.
Tuyết Lệ Hàn nghe vậy tức thì "ừ" một tiếng, hỉ hình vu sắc, cười ha ha nói: "Tên khốn đó rốt cục cũng tới sao."
Bạch đại tướng quân đối với tình cảnh trước mắt không hiểu chút nào, rất hiển nhiên ba người kia ai cũng biết, chỉ có bản thân mình không biết được nên rất không thích ứng, thuận miệng hỏi nói: "Bệ hạ, xin hỏi vị kiếm chủ này..., là ai? Hạ thần làm sao..., không hiểu ra sao? Cái gì cũng không hiểu...."
Tuyết Lệ Hàn giờ phút này tâm tình cực kỳ thư sướng, mà nơi đây không có người ngoài, đang định giải thích hơn mấy câu, lại nghe thấy phía ngoài một trận huyên náo, có người đang lấy tốc độ như chạy chết tiền lai, tựa hồ có chuyện gì quan trọng vậy.
Nhưng ngay sau đó, nội thị đi vào bẩm báo nói: "Bệ hạ..., là người của phủ Bạch đại tướng quân đến đây bẩm báo, nói là Bạch đại công tử bị một kẻ xấu chế trụ, sinh mệnh đe dọa, đang đợi đến giải cứu, đối phương ít nhất cũng là một vị Thánh Nhân đỉnh tầng thứ đại cao thủ..."
Bạch đại tướng quân thân thể chấn động nói: "Lại có chuyện này ư?"
Tuyết Lệ Hàn đối với chuyên ngoài ý muốn này cũng là rất có chút ít kinh ngạc nói: Ở Đông Hoàng Thiên dám làm như thế..., dường như cũng không còn mấy người. Coi như là Lam đại tướng quân cùng Quy thừa tướng, dường như cũng không dám quang minh chánh đại làm ra chuyện này, người nào cư nhiên không hề kiêng kị như vậy? Quá kiêu ngạo đi?
Đây quả thực là đang gây hấn với quyền uy của bản Đông Hoàng a!
Bạch đại tướng quân trên mặt trận thanh trận hồng, rốt cục xoay người nói: "Bệ hạ, cho vi thần đi xử lý chuyện nhà một chút."
Không thể không thừa nhận, Bạch đại tướng quân là người rất có lý trí, rất có đầu óc, nói ra rất có trí khôn. Một câu "Chuyện nhà" này liền đem chuyện này biến thành chuyện tư nhân, chu toàn thể diện cho Đông Hoàng bệ hạ.
Chẳng qua là hiện tại sự kiện nếu đã phát triển đến mức làm cho người nhà tìm đến hoàng cung, nói rõ những người khác ra mặt nhất định là hoàn toàn vô dụng. Muốn cứu người cũng chỉ có bản thân tự thân xuất mã, Bạch đại tướng quân giờ khắc lửa giận trong lòng có thể nói là cao vạn dặm rồi.
Bản thân ta muốn nhìn, là ai lớn mật như thế, không coi ta ra gì như vậy!
"Ân, không có việc gì, hay là chúng ta cùng đi xem đi." Tuyết Lệ Hàn đột nhiên quái dị cười cười nói.
Mỗ Hoàng chịu đi đến hiện trường, thật cũng không là bởi vì câu "Chuyện nhà" của Bạch đại tướng quân mà bánh ít đi, bánh quy lại, mà là hắn mơ hồ cảm nhận được người gây ra chuyện này hẳn là người quen của mình mà thôi.
Lam đại tướng quân cùng Quy thừa tướng ngầm hiểu, nói: "Quả thật là vô sự, chúng ta cùng đi xem đi!"
Lúc này đến phiên Bạch đại tướng quân có chút do dự, ba người cùng nhau đi, cái này... Dường như có chút không thỏa đáng. Bản thân mới vừa rồi nói là chuyện nhà, bản ý cũng là cự tuyệt người đi xem...
Nhưng Đông Hoàng bệ hạ làm sao đột nhiên lại có hứng thú lớn như vậy?
Nếu bệ hạ đi, nếu chuyện do hậu nhân của mình chiếm lý thì còn dễ nói, nếu không thì nhà mình có thể rất khó coi.
Nhưng căn cứ suy đoán của mình mà nói..., bên mình hơn phân nửa là không có lý... Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả tính hậu nhân nhà mình ra sao cũng không biết?
Nhưng Bạch đại tướng quân không có phản đối, không thể làm gì khác hơn là nắm lỗ mũi đáp ứng. Đáy lòng chỉ có thể cầu nguyện: Tên kia ngàn vạn lần không nên làm cái gì quá không hợp thói thường...,
Bốn người cũng là tuyệt thế cao thủ, ngay cả nhân vật đứng đầu quan văn là Quy thừa tướng cũng là như thế, tự nhiên không cần gì tùy tùng mà trực tiếp đi bộ thản nhiên ra khỏi hoàng cung.
Vị cao thủ Bạch gia đi báo tin thấy một màn này thì cơ hồ sợ đến tè ra quần: Trời đất chứng giám, ta chẳng qua là rất đơn thuần muốn mời Bạch đại tướng quân đi mà thôi, làm sao ngay cả Đông Hoàng bệ hạ cũng bị ta mời đi ra ngoài...
"Đến tột cùng là người nào cuồng vọng như vậy, ở Đông Hoàng thành của Đông Hoàng Thiên chính diện khiêu khích Bạch đại tướng quân?" Lam đại tướng quân tựa hồ là vô ý cau mày nói.
"Khó nói...." Quy thừa tướng cũng cau mày nói.
Tuyết Lệ Hàn cười nhạt, không tỏ rõ thái độ.
Nhưng trong lòng Quy thừa tướng cùng Lam đại tướng quân lại mơ hồ có một cái suy đoán.
Hẳn là... Có thể... Có lẽ chính là..., người kia sao?
Đông Hoàng bệ hạ cũng hẳn là đoán được, nếu không hắn cũng sẽ không tự mình xuất động, chủ động nói ra chuyện muốn đi tham dự một chuyện nhỏ như vậy.
Không có đạo lý trùng hợp như thế, chân trước nhận được tin tức nói là người vào thành, chân sau người nhà Bạch đại tướng đã xảy ra chuyện...,
Nếu quả thật là hắn, vậy hôm nay tràng diện có thể quá náo nhiệt rồi.
Cũng không thể không bội phục hậu nhân của Bạch đại tướng quân, thật sự là quá trâu bò.
Người ta chân trước mới vừa vào thành, đoán chừng cái mông còn chưa có ngồi vững vàng đã bị ngươi chọc vào...,
Đúng là cơ hội được trời cao chiếu cố mới có thể làm cho quần anh tụ hội, vừa đúng lúc a.
Quy thừa tướng cùng Lam đại tướng quân bí ẩn nhìn nhau mà trong lòng có chút hả hê: Nếu mình tinh trắc không có lầm thì như vậy hôm nay Bạch đại tướng quân có thể thật sự muốn hỏng bét...
Bất quá giá hỏa này này luôn luôn âm dương quái khí, tât cả mọi người đều nhìn hắn không vừa mắt, trong lòng hai người đều nghĩ: Chỉ cần đôi ta không gặp xui là được a...
May là người chọc tới nhân vật kia chính là hậu nhân của Bạch đại tướng quân, nếu là hậu nhân của mình... Sợ rằng thật khóc cũng không khóc nổi, 2 người trong lòng hai âm thầm thề: Sau này nhất định phải nghiêm khắc quản giáo người nhà mình!
Đám oắt con chuyên gây chuyện thị phi kia nói không chừng lúc nào đó có thể gài bẫy người a. Chuyện này không thể không phòng!
Bạch đại tướng quân đầu tàu gương mẫu, xông đi phía trước nhất, sắc mặt rất khó coi.
Bạch đại tướng quân cho là, đây cũng không phải là cái gì sinh tử của hậu nhân mà là mặt mũi của mình. Ở Đông Hoàng thành có kẻ này lại chăng cho Bạch đại tướng quân thể diện... không có thể nhẫn được!
Cho nên Bạch đại tướng quân căn bản không có chú ý tới, Quy thừa tướng cùng Lam đại tướng quân trên mặt có vẻ kỳ dị.
Dần đi về phía trước, từ từ Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân sắc mặt cũng đều có chút quái dị. Một bộ "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta thản nhiên mà hiện.
Thật sự là quá làm cho lão phu may mắn..." Quả nhiên là hắc hắc hắc,"...
"Bệ hạ... phía trước chính là Đông thiên đệ nhất lâu..." Quy thừa tướng trên mặt cười mà như không cười nói: "Xem ra hay là nên ở đây xem thôi..."
"Đông thiên đệ nhất lâu?" Tuyết Lệ Hàn không giải thích được nói: "Vậy thì như thế nào?"
Quy thừa tướng thở dài nói: "Vị Kiếm Chủ đại nhân..., sau khi tiến vào Đông Hoàng thành thì chỗ đặt chân đầu tiên chính là Đông thiên đệ nhất lâu này a."
Tuyết Lệ Hàn sắc mặt cũng nhất thời trở nên phá lệ phấn khích, suýt nữa sặc một ngụm; hắn chậm rãi thở ra một hơi rồi mới lên tiếng nói: " nói như vậy, hậu nhân kia của... Bạch đại tướng quân thật đúng là một nhân tài khó được a, thâm tàng bất lộ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể làm ra đại sự như vậy..."
Quy thừa tướng suýt nữa bật cười, khom người nói: "Chính xác, hậu nhân của Bạch đại tướng quân xác thực là một nhân tài thâm tàng bất lộ.
Lam đại tướng quân tự đáy lòng cảm thán nói: "Thật là kỳ tài ngút trời!"
Bạch đại tướng quân phía trước bay đi, tiếng gió vù vù, càng thêm tâm sự nặng nề, lòng như lửa đốt, không có nghe rõ phía sau nói gì, nhưng loáng thoáng nghe được, Đông Hoàng bệ hạ tựa hồ thật giống như đại thụ đang tán dương hậu nhân của mình là một nhân tài khó được?
Trong bụng hắn vui mừng, cố ý chậm lại cước bộ, chờ 3 người Tuyết Lệ Hàn đuổi theo mới nói: "Tiểu hài tử hay hồ nháo, nơi nào là nhân tài, bệ hạ ngài đã quá khen rồi...."
"Phốc..., khụ khụ...."
Quy thửa tướng cùng Lam đại tướng quân ngửa mặt lên trời phun một chút, nhưng ngay sau đó luôn miệng ho khan, ho đến mức đỏ mặt tía tai, thật lâu mới trì hoãn được.