"Kỷ Mặc, Kỷ nhị công tử, nhìn ngươi thật khỏe nha." Một thanh âm sang sảng vang lên.
"Ai nha?" Kỷ Mặc kéo dài giọng, lười biếng hé mí mặt ra, đột nhiên ai nha nha một tiếng, kêu lên: "Cao đại thiếu? Ngươi tới nơi này? Ha ha, khách quý lâm môn, thật sự là bồng cỏ cũng phải sinh huy! Trình huynh, dâng trà! Trà tốt nhất!"
Trình Vân Hạc mặt mày tối sầm, chỉ muốn một cước đá bay tên hỗn đản này!
Ngươi cho rằng đây là nhà mình hả? Không ngờ dám coi lão tử là người hầu sai vặt?"
Cũng chẳng làm sao được, Trình Vân Hạc nén giận phân phó thị nữ dâng trà, sau đó nhanh chân lẻn mất. Để cho Cao Thăng đối phó bọn hắn thôi. Mấy ngày nay Trình Vân Hạc cũng chịu đủ rồi!
Vị Kỷ nhị công tử này căn bản không có giác ngộ làm khách! Trực tiếp đến gia tộc của mình, hơn nữa còn tự nhiên cứ như ở nhà vậy, ai mà chịu nổi chứ?
"Kỷ huynh, làm sao lại có hứng thú đến Trung Châu chơi vậy?" Cao Thăng mỉm cười, ngồi xuống hỏi.
"Cao thiếu nói vậy là không đúng rồi!" Kỷ Mặc ngồi dậy, nói: "Chân là ở trên người, ta muốn đi chỗ nào thì sẽ đi nơi đó. Hơn nữa, toàn bộ Trung Châu thành này cũng không phải là sản nghiệp Cao gia ngươi. Thế nào? Cao Thăng ngươi có thể tới, Kỷ Mặc ta không thể tới?"
"Đương nhiên không phải." Cao Thăng hàm dưỡng vô cùng tốt, mỉm cười nói: "Bất quá là sợ Kỷ huynh lạc đường, vạn nhất không thể quay về thì đúng là hỏng rồi."
"Cho dù ta có lạc đường... thì cũng không chạy tới nhà Cao huynh đâu...." Kỷ Mặc cười hắc hắc: "Cao đại thiếu, ta lại nghe nói, lần thí luyện này, Hô Duyên tiểu thư cũng tới Hạ Tam Thiên rồi. Xem ra, hai vị hôn phu thê các ngươi, có thể gặp nhau ở Trung Châu thành rồi."
"....." Cao Thăng biến sắc, trên trán hiện lên chi chít gân xanh.
Hô Duyên tiểu thư mà Kỷ Mặc vừa nói, chính là nhị tiểu thư của Hô Duyên thế gia Trung Tam Thiên. Cao Thăng chính là vị hôn thê từ trong bụng mẹ của nàng. Nghe nói nàng lớn lên cao lớn vạm vỡ, lưng hùm vai gấu.... Cao Thăng đại công tử tỏ vẻ không hài lòng với vụ hôn nhân này...
Nếu không phải là vì vị Hô Duyên tiểu thư này, Cao Thăng cũng không phải trốn ở chỗ Đệ Ngũ Khinh Nhu... Hiện giờ Kỷ Mặc nhắc tới, chính là chọc vào chỗ đau của hắn.
"Nghe nói Hô Duyên tiểu thư một mực yêu đương thắm thiết Cao huynh, từ Trung Tam Thiên, vượt qua mấy vạn dặm, cho tới tận Hạ Tam Thiên. Một phần chân tình này, có thể nói là cảm thiên động địa."
Kỷ Mặc cười hắc hắc nói: "Cao đại thiếu, mỹ nhân nặng tình, ngươi ngàn vạn lần không nên cô phụ."
"Ngươi nói thêm câu nữa, có tin ta lập tức xé miệng ngươi không?" Cao Thăng nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn rít lên.
"Ta sợ ngươi quá đi, ngao ô..." Kỷ Mặc hừ một tiếng, nói: "Ngươi còn uy hiếp ta, có tin ta lập tức tuyên bố thiên hạ chuyện ngươi đang nấp ở đây không? Cho vị hôn thê "xinh đẹp" của ngươi chạy tới đây tìm ngươi thân thân thiết thiết?"
Hai người đều nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn nhau giống như hai con gà chọi, sau một hồi lâu, đột nhiên cùng bật cười.
Cao Thăng thoải mái thả mình xuống ghế tựa, nói: "Kỷ Mặc, nghe nói gần đây ngươi ở Thiết Vân?"
"Ừm, ta còn không biết ngươi trốn ở Đại Triệu đó? Tin tức ngươi linh thông thật đó." Kỷ Mặc cuối cùng cũng nhấc mình khỏi ghế nằm, ngồi đối diện với Cao Thăng.
"Nếu là ở Thiết Vân, có được nhìn thấy Sở diêm vương đại danh đỉnh đỉnh?" Cao Thăng thực cảm thấy hứng thú hỏi: "Sở diêm vương nhìn thế nào?"
Kỷ Mặc thở dài, nói: "Cao Thăng, hôm nay ngươi tới đây, ta biết là vì cái gì. Nhưng chuyện này, ta không thể nói cho ngươi."
"Ồ? Vì sao?"
"Ngươi có bằng hữu của ngươi, ta cũng kết giao của ta." Kỷ Mặc nói rõ ràng: "Chính như lời ngươi nói, nếu ta ở Thiết Vân, không thể nào không biết Sở diêm vương, nhưng... ta coi hắn là bằng hữu, ngươi, hiểu được ý ta không?"
Nụ cười trên mặt Cao Thăng dần dần thu liễm, có chút nghiêm túc nói: "Ngươi nói... Sở diêm vương là bằng hữu của ngươi?"
"Đúng! Ý ta là vậy!" Kỷ Mặc gật đầu xác nhận: "Cho nên ta không thể nói cho ngươi, bất cứ chuyện gì liên quan tới hắn."
"Ta hiểu!" Cao Thăng khẽ gật đầu, mỉm cười, nói: "Ta không miễn cưỡng ngươi."
Hắn vốn định nói mấy câu khách sáo, nhưng còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị Kỷ Mặc nói toạc ra rồi. Hơn nữa còn tỏ rõ, không còn đường gì để thương lượng hét.
Ngươi có bằng hữu của ngươi, ta có bằng hữu của ta. Ngươi không thể bán bằng hữu, ta càng không thể.
Cao Thăng suy nghĩ trong lòng: Nếu Kỷ Mặc nói như vậy, chắc hẳn không phải là giả dối.
Nhưng hắn không biết, mặc dù Kỷ Mặc không nói láo, nhưng vẫn có một điếm không nói ra. Hắn với dv không chỉ đơn giản là bằng hữu. Bọnhọ chính là huynh đeẹ!
"Vị công tử này là...." Cao Thăng nhìn Nhuế Bất Thông.
"Nhuế Bất Thông!" Nhuế Bất Thông gật đầu mỉm cười: "Cao đại thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Ồ, Nhuế thiếu cũng là người của Trung Tam thiên?" Cao Thăng cảm thấy hứng thú hỏi: "Không biết gia tộc nào lại sinh ra được thanh niên tài tuấn giống như Nhuế thiếu?"
"Thanh niên tài tuấn thì không dám nhận, về phần gia tộc... lại càng không có." Nhuế Bất Thông mỉm cười: "Cao thiếu quá đề cao ta rồi."
"Ngươi không biết hắn?" Kỷ Mặc chỉ Nhuế Bất Thông, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Cao Thăng, không phải ngươi mới xuống dưới Hạ Tam Thiên lịch lãm sao? Ta còn tưởng rằng ngươi ít nhất cũng phải xuống một thời gian dài rồi đó?"
"Cũng được hai năm rồi." Cao Thăng có chút thổn thức. haiz, cũng chỉ vì né tránh vị mẫu dạ xoa kia, cho nên hai năm nay không thể về nhà, giờ nói tới lại cảm thấy chua xót.
"Chẳng trách." Kỷ Mặc nói: "Bất quá ngươi không biết Nhuế Bất Thông, thì cũng phải biết thần thâu quỷ trộm chứ?"
"Thần thâu quỷ trộm?" Cao Thăng lập tức nghiêm túc: "Chẳng lẽ?"
"Nhuế Bất Thông, chính là đồ đệ chung của thần thâu quỷ trộm hai người! Xuất đạo ở Trung Tam Thiên hơn một năm trước, cái tên Thông Thiên đạo tặc, cực kỳ vang dội đó..." Kỷ Mặc liếc mắt nhìn Cao Thăng: "Ngươi đúng là cô lậu quả văn..."
"Thì ra là ngươi!" Cao Thăng lắp bắp kinh hãi, còn tưởng đây là Sở diêm vương, thì ra là một tên đại tặc!
Đã biết thân phận Nhuế Bất Thông, Cao Thăng ngược lại càng thêm đau đầu rồi: "Vậy... Nhuế huynh, hơn một trăm đại án trộm cướp gần đây... đều là do ngươi làm?"
Nói đến đây, Cao Thăng cũng thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Đây chính là mấy trăm vạn lượng ngân phiếu, còn có một số bảo bối quý hiếm a. Mấy thứ này, ngay cả Cao Thăng cũng phải hâm mộ. Ngân phiếu ở Thượng Tam Thiên tuy không thể dùng được, nhưng ở Trung Tam Thiên, lại chính là mặt hàng thông dụng.
Đây là một khoản tài phú lớn cỡ nào chứ.
Cái này đối với Đại Triệu mà nói, lại là một vụ án trọng đại! Nhưng đối phương lại là truyền nhân của hai tên gia hỏa khó chơi thần thâu quỷ trộm...
Tên gia hỏa này, không thể bắt a. Nếu như chọc giận hai tên quái vật thần thâu quỷ trộm. Đại Triệu đế quốc của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Cao gia của mình sẽ ăn đủ...
"Ngươi nghĩ ta muốn làm à?" Nhuế Bất Thông không ngờ lại phun phì phì, nói: "Còn không phải là do vị Kỷ nhị tông tử này? Hắn từ trên xuống dưới nghèo đến phát điên, ngày nào cũng bắt ta đi trộm."
Cao Thăng trợn trắng mắt, thầm nghĩ, ngươi là truyền nhân thần thâu quỷ trộm, ai dám bức bách ngươi? Còn không phải là chính ngươi ngứa tay, hoặc là được Sở diêm vương nhờ cậy sao? Vậy mà còn đổ lên người Kỷ Mặc...
"Uầy uầy, nói tới mới nhớ, chỗ bạc kiếm thật dễ nha." Kỷ Mặc vui sướng cười toe toét, móc từ trong người ra một bó ngân phiếu thật lớn, nhét vào tay Cao Thăng: "Cầm đi cầm đi, có tiền mọi người cùng hưởng. Kỷ Mặc ta không phải là người hẹp hòi."
Cao Thăng dở khóc dở cười.
"Kỷ Mặc ta hỏi ngươi một câu, chúng ta là đồng lứa ở Trung Tam Thiên, ngươi phải trả lời ta thành thật." Cao Thăng đẩy chồng ngân phiếu của Kỷ Mặc trở về, nghiêm mặt nói: "Nếu Sở diêm vương cũng tới Đại Triệu... lập trường của ngươi là....?"
"Qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ trở về Trung Tam Thiên rồi!" Kỷ Mặc thản nhiên nói.
"Ồ? Vậy thì thật quá tốt rồi." Khuôn mặt Cao Thăng giãn ra.
"Cao đại thiếu, ngươi có biết người lịch lãm của Kỷ thị gia tộc chúng ta ở đâu không?"
"Mấy người lệnh huynh đã hướng tới Trung Châu rồi." Cao Thăng thở dài: "Không chỉ có Kỷ thị gia tộc các ngươi, ngay cả La thị gia tộc, Cố thị gia tộc, Mạc thị gia tộc, Mặc Đao gia tộc, Lưu thị gia tộc, Đổng thị gia tộc, Vương thị gia tộc... Gần như tất cả các gia tộc xuống dưới lịch lãm đều đến Trung Châu...."
Đầu Cao Thăng lớn như cái đấu: "Cũng chính vì Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao chết tiệt kia tới đây... Haiz, chuyện này đúng là hại chết người mà."
Cao Thăng vừa nói vừa nhìn sắc mặt Kỷ Mặc.
"Vấn Thiên kiếm? Chuyện này ta cũng được nghe qua." Kỷ Mặc nhíu mày, vẻ mặt trầm tư: "Bất quá, ta thật sự nghe nói tám ngàn năm trước từng có một vị Vấn Thiên võ thánh? Chẳng lẽ... ký lục gia tộc có sai sót?"
"Con mẹ nó, Vấn Thiên võ thánh cái quái gì? Toàn là lừa đảo!" Cao Thăng chửi ầm lên: "Tên Sở diêm vương khốn kiếp kia cố ý tạo ra âm mưu quỷ kế, khiến Đại Triệu nội loạn!"
"Nhưng mà chuyện của Đại Triệu và Thiết Vân, có liên quan gì tới ngươi đâu?" Kỷ Mặc trợn trắng mắt: "Ngươi xem náo nhiệt thì cũng thôi, cứ như xem hát là được, ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tham dự vương triều tranh bá Hạ Tam Thiên? Cao đại thiếu, Cao thị gia tộc các ngươi gần đây sống quá thoải mái? Muốn làm chút việc kích thích?"
Cao Thăng lập tức tỉnh táo lại, cười khan nói: "Nói vậy! Ta sao có thể làm như vậy?"
Kỷ Mặc cười lạnh trong lòng một tiếng, thầm nghĩ ngươi không làm như vậy? Đó mới là lạ đó.
Cao Thăng lại tiếp vòng vo một hồi, bất quá Kỷ Mặc quá cẩn thận, hỏi không được lại còn bị chơi xấu, trợn mắt bốc phét toàn chuyện xỏ lá, nhưng thực lực hai nhà cũng tương đương, cho nên Cao Thăng không dám tùy tiện đắc tội vị Kỷ nhị thiếu gia này.
Sau một hồi lâu, không thu hoạch được gì, đành phải phẫn nộ ra về...
Mà cả đêm nay, Đại Triệu trung Châu thành thật sự là gió nổi mây phun. Hoàng Tuyền đao thoáng cái hiện thân ở thành đông, thoáng cái hiện thân ở thành tây, thoáng cái mở một đường máu, thoáng cái lại mang theo người tới đánh loạn...
Toàn bộ Trung Châu, giống như nồi lẩu, sôi sục không ngừng.
Một đêm này, ít nhất có trăm vạn người không thể nào ngủ nổi.
Đổng Vô Thương cùng La Khắc Địch chơi đến điên rồi. Hơn nữa, hai người bọn hắn thay đổi tướng mạo, ai cũng nhận không ra, càng thêm không kiêng nể gì. Đổng Vô Thương cầm đao ra ngoài gây sự, La Khắc Địch lại đánh yểm trợ cho hắn, lại thuận tiện tìm một vài đại hộ xông vào cướp bóc...
Hắn không có thủ đoạn trộm cướp như Nhuế Bất Thông, nhưng lại càng trực tiếp hơn, trắng trợn xông vào đánh cướp! Trong lúc nhất thời gà bay chó chạy...
Đợi đến khi Đổng Vô Thương lâm vào thế nguy hiểm, La nhị thiếu gia lại ngao ô một tiếng, xuất hiện, sau đó hai người hợp lực, trong nháy mắt đã giết ra vòng vây, trốn mất dạng, sau đó lại xuất hiện ở một phía thành khác...