Ngay cả địa ma chi chúng chiến ý hỏng mất, chiến tâm không còn nhưng bản năng sinh tồn vẫn có thể làm Địa ma chi chúng phản kích cực kỳ mạnh. Nhất là khi Trung Cực Thiên binh sĩ xuất ra sát chiêu tới người, thời khắc tánh mạnh kết thúc, Địa ma chúng cũng liều mạng phản kích, cơ hồ đánh chết được một gã Địa ma sẽ kèm theo một Trung Cực Thiên binh sĩ hoặc bị đả thương hoặc tàn hoặc chết…
Nhưng ngay khi bản thân chiến thắng địch nhân, trong nháy mắt đó trong lòng cái loại cảm giác tự tin cùng thoả mãn khoái cảm, lại cũng thêm chân thật.
Trừ đám người Đổng Vô Thương ra, cũng không có ai biết, nếu đám người Đổng Vô Thương không đem tất cả Thiên ma tướng lãnh trong Địa ma đại quân toàn bộ đánh chết thì hiện tại thương vong sẽ tăng lên đến một mức giật mình!
Giờ phút này chiến đấu cơ hồ chẳng khác nào là Đổng Vô Thương đã đem chín thành áp lực tự mình khiêng xuống!
Từ xưa đến nay, chiến đấu kiểu này căn bản là chưa bao giờ có. Đây cũng chính là phương pháp mà đám người Sở Dương thương lượng ra.
Sau trận chiến này, tất cả ai tham gia chiến phàm là sống trở về, đều trở thành Cửu Trọng Thiên Khuyết anh hùng!
Mà chính là hình thức khái niệm cùng hiệu triệu lực của anh hung sẽ giữ cho Cửu Trọng Thiên Khuyết kéo dài tồn tại. Tối thiểu có thể giữ vững được một đoạn thời gian tương đối.
Mà những người này sẽ trở thành tinh thần cây trụ của Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Mặc dù làm như vậy nhất định sẽ có hi sinh, rất nhiều hi sinh, nhưng đối với thực tế thì đã giảm bớt đi rất nhiều rồi!
Tình hình chiến đấu thế cục rõ ràng, trước sau bất quá một bữa cơm, Địa ma quân đội mắt thấy sẽ chống đỡ không nổi, thậm tới đã bắt đầu có hiện tượng Địa ma chạy trốn xuất hiện.An Bắc Xích Sử thấy thế không khỏi chau mày, tất nhiên không chịu để cho thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, lập tức có một đạo chiếu lệnh truyền xuống, từ một phương hướng khác Viêm ma quân đội ầm ầm hành động, hướng vào chiến trường bên này tật tốc điên cuồng áp tới đây.
Viêm ma quân chính là 1 cường hãn chủng tộc của Vực ngoại Thiên ma, mà bọn họ hướng đi rất rõ rang, gấp rút tiếp viện cho Địa ma, ý đồ cứu vãn cục diện của Địa ma cho đến bình định và công kích lại Trung Cực Thiên đại quân, chuyển bại thành thắng.
Hướng đi của bọn hắn há có thể thoát ra khỏi bàn tính của Mạc Thiên Cơ, vào giờ khắc này, chỗ Mặc Thiên Cơ trong trung quân đại kỳ lay động, Cố Độc Hành một tiếng kêu to, Đại Tây Thiên quân đội như thuỷ triều vậy dâng ra, chặn Viên ma đại quân lại.
Cố Độc Hành độc thân tự mình 1 kiếm, người kiếm hợp nhất, Hắc Long Kiếm giống như hắc long bay vút lên, ở trên không trung loé ra một đạo kiếm quang lộng lẫy nhất!
Mà đạo kiếm quang vô cùng lấp lánh chiếu khắp Ciêm ma đại quân!
…
Trận chiến này cả thảy kéo dài một ngày một đêm, suốt một ngày một đêm.
Nhân mã các đại thiên địa Cửu Trọng Thiên Khuyết thay nhau ra trận, đối diện bên kia, Vực ngoại Thiên ma tám đại bộ tộc cùng Địa ma thú quân đội cũng thay phiên thay đổi, giết cho thiên địa buồn thảm, máu chảy thành sông!
Mãi cho đến rạng sáng ngày thứ hai, hai bên mới thu binh. Chỉ bất quá, khí thế lại thật bất đồng.
Cửu Trọng Thiên Khuyết bên kia có thể nói chính là dương dương đắc ý đắc chí vừa long đắc thắng mà về, mà Thiên ma bên này lại là nơi nơi đều là một mảnh tĩnh mịch trầm mặc. Ngay cả Thiên ma Thiên Hoàng An Bắc Xích Sử đại nhân, cũng là khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
"Xem ra… đối phương hẳn là có chuẩn bị mà chiến. Hơn nữa thực lực là vượt xa chúng ta". Bát kỳ đại xà đối với cái hiện huống này có chút rã rời nói: "nếu không chúng ta chỉ có tạm thời rút về đi, bên này tuy nói hoàn cảnh ác liệt nhưng thắng ở sự an ổn, tin tưởng không gian còn có thể duy trì được một thời gian ngắn. Tử Tiêu Thiên còn trong tay chúng ta, yên tĩnh một góc vẫn là có thể… Nếu đánh nữa, chỉ sợ Thiên ma nhất tộc, sẽ hoàn toàn mất đi ở trên thế giới này…"
An BẮc Xích Sử trầm mặc gật đầu. Giờ khắc này trong long khó chịu, thật là không gì sánh kịp.
Hiện trạng cố nhiên là như vậy nhưng bị ngay mặt đâm xuyên lại là một chuyện khác, đây thật sự là sự thật quá bi thống quá buồn bực quá ngán đi!
Vốn là mới tới hăng hái bừng bừng long tin trăm lần, tự giác hết thảy ở trong tay, nắm chắc phần thắng mà đến, nào biết đến nơi rồi lại đụng đầu vào một cái sự thật nằm mơ cũng không thể tin được!
Vân Thượng Nhân đã chết. Nhưng, hiện tại Cửu Trụng thiên Khuyết đỉnh cao thủ thực lực lại cũng đã vượt qua Vân Thượng Nhân!
Thậm chí vượt qua không chỉ một bậc!
Đây không phải là chơi người sao?
Nhất là, trận chiến này bản thân Thiên Khuyết đã dốc toàn bộ lực lượng!
Đối mặt chiến lực như vậy, chiến quả thật lòng càng thêm để cho hắn khó có thể tiếp nhận được.
Nhưng, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, chuyện tàn khốc này thực bày ở trước mắt.
Gượng chống không lùi? Vậy thì chỉ có kết quả toàn quân bị diệt!
Mặc dù tạm thời còn không cùng cao thủ đối phương chính diện giao chiến nhưng An Bắc Xích Sử có thể đã nhìn ra được, bên đối phương mấy trẻ tuổi cao thủ xuất chiến, bất kỳ ai so với mình cũng mạnh hơn và là mạnh hơn không ít!
Coi như là Bát đại đại tự mình xuất thủ, nhiều lắm là cũng chỉ có thể địch được một người mà thôi!
Nếu muốn lấy một địch hai, quả thực tìm chết… Ngay cả chạy trốn mạng hy vọng cũng mười phần xa vời.
Đối mặt với địch nhân cường đại như vậy, An Bắc Xích Sử long tràn đầy như đưa đám, không còn ý chí tiếp tục chiến đấu nữa.
Vốn tưởng rằng lần này tất thắng, chỉ đợi bắt lại địch nhân, tiếp nhận cả Thiên Khuyết, toạ ủng thiên hạ.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới… Bản thân lại là đánh giá thấp đối thủ.
"Nói cũng đúng…Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết nhân khẩu không dưới ngàn ức số lượng, há có thể là để Thiên ma nhất tộc chúng ta với mấy chục ức số lượng đè bẹp…Thôi thôi… Yên tĩnh 1 góc, chung quy sống khá giả hơn là cả tộc quần bị diệt sạch!" An Bắc Xích Sử vẻ mặt như đưa đám, đang muốn hạ lệnh lui về.
Song trong lúc bất chợt, vừa lúc đó, trên bầu trời đột nhiên chợt chấn động 1 chút!
Tựa hồ là xảy ra biến cố khổng lồ gì đó. Cả bầu trời vào giờ khắc này bắt đầu xuất hiện đung đưa mãnh liệt, hơn nữa một đoàn ánh sáng màu tím chợt hiện lên, phóng lên cao, tràn ngập cả thương khung.
Tựa hồ là có vật thể khổng lồ đụng nhau!
Cái biến cố đột nhiên xuất hiện này ngay cả đám người Sở Dương cũng là ngạc nhiên.
Bởi vì, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, chẳng phân biệt được địa vực giới khu, núi cao bình nguyên hồ ba khe sâu tất cả khu vực cũng và giờ khắc này đồng thời phát sinh động đất! Nhất là Tử Tiêu Thiên bên kia chính là chấn động mạnh nhất. Chu vi mấy vạn dặm địa vực, cơ hồ tất cả dãy núi cũng xảy ra băng liệt!
Thiên tai như vậy làm cho mọi người kinh hãi không thôi, hoàn toàn không rõ, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao có động tĩnh lớn như vậy!
…
Trong trận doanh Thiên ma nhất phương! An Bắc Xích Sử cùng bát Kỳ đại xà đồng thời cả người run lên, chợt phun ra một ngụm máu tươi!
Một Ma Nhất xà tương đối mà trông, đều thấy được trong mắt đối phương vô tận khủng hoảng.
Cùng với sự tuyệt vọng khó nói nên lời!
Bởi vì chỉ có tình huống duy nhất mới có thể làm cho hai người bọn họ ở trong hoàn cảnh không bị thương tổn đồng thời hộc máu: Đó chính là bổn nguyên thần hồn ý niệm của bọn họ để lại ở Thiên ma bổn tộc tinh cầu đã xảy ra vấn đề.
Mà chỉ có tình huống duy nhất mới có thể làm cho thần hồn ý niệm của bọn hắn hoàn toàn sụp đổ! Đó chính là, tinh cầu đã nổ tung!
Không gian sụp đổ!
Nói cách khác, cũng chính là… Vữa ngoại Thiên ma đại bản doanh hiện tại hoàn toàn không còn tồn tại nữa!
Cái chuyện vốn là ở trong dự tính này lại phát sinh khi mới vừa quyết định muốn triệt binh. Cái biến cố này không thể nghi làm cho chuyện trở nên càng thêm thật sự là liên tiếp tai nạn!
Cũng để cho Nhất ma Nhất xà trong lúc nhất thời đồng thời vô hạn tuyệt vọng!
Đi phía trước căn bản là xông không qua.
Dựa theo tình hình chiến đấu hiện tại, xông lên trước căn bản là trực tiếp chẳng khác gì là muốn chết!
Nếu không thể đi tới, vậy thì lui về sau, nhưng bây giờ lại không có đường thoái lui! Bởi vì đường lui đã bị đoạn tuyệt!
Tin tưởng phần nhỏ Vực ngoại Thiên ma tộc nhân ở lại trên Thiên ma tinh cầu, theo tinh cầu toàn diện nổ tung hoàn toàn sụp đổ, ngay cả một phần vạn ức hy vọng sống sót cũng là tuyệt đối không tồn tại!
Hẳn là tiến thoái đều không đường?!
Thế sự quả nhiên vô thường, từ lúc ban đầu tiến binh hăng hái đắc chí vừa lòng, hết thảy đều ở trong long bàn tay, cho tới bây giờ tiến thoái không đường, bất cứ khi nào cũng có khả năng bị mai một, toàn tộc tiêu diệt, tất cả xảy ra bất quá chỉ ở trong thời gian mấy ngày quang cảnh!
"Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì?" An Bắc Xích Sử trong lúc nhất thời lo sợ không yên thất thố, không còn sự ung dung trấn định như trước lẩm bẩm nói: "Bát đại đại, ngài nhất định phải cứu Thiên ma nhất tộc chúng ta a…"
Bát kỳ đại xà tám đầu gà mái dường như đầu rắn đồng thời nổi giận đong đưa nói: "Ta không phải là không muốn cứu Thiên ma nhất tộc các ngươi nhưng…Giờ khắc này người nào vừa tới cứu ta?"
Phía sau sụp đổ, tương đương lão gia chết sạch, đường lui cách trở, Thiên ma trung cao tầng tướng lãnh ai cũng rối rít có cảm ứng, ai nấy sắc mặt phờ phạc, lòng tràn đầy tuyệt vọng!
Tin tức ở thời gian rất ngắn truyền khắp cả Thên ma trận doanh, không nghi ngờ chút nào, sĩ khí của Thiên ma đại quân ở thời khắc này chấn động rồi trong thời gian ngắn trực tiếp rớt phá rơi xuống đáy!
Mạc Thiên Cơ vẫn một mực chú ý đến động tĩnh bên Thiên ma nhất phương không chút khó khăn phát hiện ra phe Thiên Ma trong lúc bất chợt toàn bộ tan tác, mặc dù tạm thời còn không biết là nguyên nhân gì nhưng cũng rõ ràng ý thức được lúc này không còn gì để mất liền đem vung tay lên nói: "Toàn quân tiến công!"
Lúc trước suốt một ngày một đêm kéo dài đại chiến, viện binh của Cửu Trọng Thiên Khuyết có lẽ đã toàn bộ đến,nói cách khác, hiện tại chiến lược của Cửu Trọng Thiên Khuyết chẳng những cao đoan chiến lực hơn xa Thiên ma mà số lượng cũng không kém đối phương.
Giờ phút này Thiên ma nhất phương ngoài ý muốn tan tác, có thể nói chính là cơ hội phát động tổng tiến công.
Mạc Thiên Cơ ra lệnh một tiếng, đầy khắp núi đồi Cửu Trọng Thiên Khuyết cao thủ như bài sơn đảo hải vậy xông tới.
Mà đám người Sở Dương thì xông lên phía trước nhất. Đem quân đội của mình để tại phía sau.
Đám người Sở Dương ước nguyện ban đầu cố nhiên là muốn rèn luyện, sáng lập ra tân anh hung nhưng nếu có thể giàm bớt được thương vong không tất yếu thì đều hết sức đi làm, tỳ như hiện tại, đối mặt với Thiên ma bình thường tự nhiên là có thể giao cho Thiên Khuyết chiến lực, về phần những Thiên ma cao đoan chiến lực vẫn phải dựa vào nhóm người mình đi giải quyết.
Mười đạo thân ảnh, thoáng như sao băng thẳng xông ào vào Thiên ma trung quân, đoạn đường này lực cản dĩ nhiên là cực kỳ bé nhỏ!
So với chiến đấu mới vừa rồi, dường như còn muốn càng thêm dễ dàng gấp một vạn lần!
Tựa hồ tất cả Vực ngoại Thiên ma cao thủ vào giờ khắc này toàn bộ cũng không có dục vọng chiến đấu, không sai biệt lắm chính là bó tay đợi tru lục!
Sở Dương một đường xung phong, Cửu Kiếp Kiếm phong mang nới nào đi qua, tất cả Thiên ma toàn bộ tan rã băng tiêu, trong nháy mắt mai một.
Đang vào lúc này có 1 cảm giác đã lâu đột ngột đến, đó là?!
Trừ cảm giác của mình ra, Sở Dương cũng cảm giác được từ Cửu Kiếp Kiếm truyền đến một cỗ cảm xúc tràn đầy vui mừng.
Ừ! Thế gian còn có người nào, món đồ nào có thể đồng thời ảnh hưởng đến bản thân, cùng với Cửu Kiếp Kiếm.
Sau một khắc, Sở Dương cảm giác được bên cạnh tựa hồ thêm một cái gì đó.
Quay đầu nhìn lại, lại thấy một người thoạt nhìn rất xa lạ, cảm giác lại rất quen thuộc này thân thể hoàn toàn chân thật.
Đương nhiên đó là Kiếm linh hoá thân.
Ở thời khắc Cửu Trọng Thiên Khuyết đánh một trận cuối cùng Kiếm linh rốt cuộc trở về!
Lại một lần nữa cùng Sở Dương kề vai chiến đấu!
"Còn chưa kịp chúc mừng đây, Kiếm chủ đại nhân tiến bộ thật là nhanh ạ, thật quá dự trù của ta". Kiếm linh mỉm cười nói.
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói, bỏ đi vô ảnh, ngươi nói ngươi đi một thời gian, làm sao một điểm tin tức cũng không có? Ngươi trong khoảng thời gian này một mực ở đâu? Đường thuộc về ngươi rốt cuộc tìm được chưa?" Sở Dương vui mừng cực kỳ, vừa chiến đấu vừa hỏi kiếm linh, một câu hỏi liên tiếp nhiều vấn đề.
"Đường thuộc về ta, dĩ đã tìm được, đó là đã làm phiền Kiếm Chủ đại nhân nhắc nhở làm ta hiểu ra". Kiếm linh mỉm cười nói: "Về phần ta trong khoảng thời gian này ở nơi đâu…Thật ra thì ngươi cũng biết, ngươi cũng đi quá rồi".
Sở Dương nhất thời không hiểu ra sao nói: "Ta biết địa phương đó? Ta cũng đi qua rồi? Ở nơi đâu, không thể nào đâu!"
Kiếm linh cười ha ha nói: "Ngàn vạn lần đừng bảo là không thể nào, ngươi không chỉ có đi qua, chúng ta thậm chí còn đã gặp mặt đây!"
Sở Dương hồ đồ nói: "Cái này thật không thể nào, nếu quả thật đã gặp qua, ta nào lại không nhận ra ngươi?"
Kiếm linh sung sướng cười lên nói: "Thật không thể nào sao? Lúc ấy…Ta ở trên 1 cây cột…Có thể ngươi thật sự không nhận ra ta!"
Sở Dương nghe vậy hoảng sợ biến sắc, nhưng ngay sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra… Là tại cái địa phương kỳ quái đó…Ngươi…"
Kiếm linh bỗng nhiên rất nặng nói: "Đúng. Lúc ấy ngươi đi qua, ta đang theo bổn tộc tiền bối tu hành bí pháp, ta còn đặc dị hướng về ngươi mở trừng hai mắt. Vốn tưởng rằng bằng vào sự ăn ý giữa ngươi và ta, nhất định có thể phát hiện ra được sự tồn tại của ta nhưng là …"
Sắc mặt Sở Dương lung túng nói: "Xin lỗi, ta thật không có chú ý tới, bất quá khi đó nhiều long phượng đều nháy mắt quá, thật rất khó phân biệt…Ta thật không nhận ra"
Kiếm linh cười ha ha, nói: "nói đùa ngươi thôi, khi đó ngưi nếu thật có thể nhận ra ta, đó mới đúng là quái sự đây, tốt lắm tốt lắm, trước giết địch, làm xong chuyện nơi đây, chúng ta nói rõ hơn, khi đó thời gian không phải là rất nhiều sao".
Sở Dương gật đầu nói: "Nói thật hay! Trận chiến này kết thúc, nói ba ngày ba đêm lại có làm sao!"
Kiếm linh ha ha cười một tiếng, ống tay áo giương lên, sau một khắc này, đầy trời Niết bàn chi hoả chợt xuất hiện, Niết bản chi hoả có thể thiêu tất cả đại thiên địa mà Niết bàn chi hoả Kiếm linh phóng ra lại càng uy mãnh, bất quá trong nháy mắt đốt đi ra ngoài thành một cái đại lộ.
Sở Dương thét dài một tiếng, người kiếm hợp nhất, quay cuồn như gió lao đi về phía trước phòng đi.
Lều lớn nơi Thiên ma cao tầng ở, Sở Dương với cực tốc thân pháp trong vạn trượng khoảng cách chợt loé lên.
Hưu!
Cửu Kiếp Kiếm xoáy như gió thẳng hất rat rung quân tướng của Thiên ma chủ soái!
An Bắc Xích Sử nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên bảo toạ nhảy dựng lên.