Trên thân đao, có một ấn ký thái dương. Đối với cái này, Sở Dương đương nhiên biết rõ, bởi vì đây nó là do chính tay Sở Dương khắc lên.
Nhưng giờ phút này, Sở Dương lại giống như phát hiện ra tân đại lục, ngắm nghía ấn ký này, yêu thích không nỡ buông tay, ánh mắt thâm thúy, trầm ngâm thật lâu.
Sau một hồi thật lâu, mới đưa đao trở lại, nói: "Đa tạ Ngạo huynh tín nhiệm!"
Ngạo Tà Vân nói: "Sở huynh khách khí làm gì. Thanh đao này bất quá là cướp được, nếu như Sở huynh thích, chi bằng cầm lấy nghiên cứu vài ngày."
Sở Dương cười ha ha, liên tục từ chối, thầm nghĩ, nếu ta mà cầm đi thật, chỉ sợ ngươi sẽ lập tức liều mạng với ta!
Ngạo Tà Vân lúc này mới thu đao trở lại, mỉm cười nói: "Về phần bí mật trong đao này, tại hạ vừa rồi đã nghiên cứu qua một chút, bất quá, vẫn không phát hiện được gì, không biết Sở huynh có gì chỉ giáo không?"
"Đích thật là không có." Sở Dương chân thành nói: "Bất quá, tiểu đệ có nghe nói, Viêm Dương đao này phải ở cùng một chỗ với Minh Nguyệt kiếm, mới có thể phát huy ra toàn bộ công dụng. Bất quá, truyền thuyết có nhiều năm như vậy, rốt cuộc có đúng hay không, thật sự không xác định được."
Trong đôi mắt tà dị của Ngạo Tà Vân chợt lóe sáng, thâm ý nói: "Sở huynh nói không sai."
Vì thế ba người sóng vai trở về.
Đang đi nửa đường, liền thấy tinh kỳ phấp phới. Đệ Ngũ Khinh Nhu đại giá quang lâm rồi.
Chuyện nơi này đã kết thúc, Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên phải tới nhìn một lần.
Một quát lớn ra lệnh, toàn bộ đội ngũ lập tức dừng lại. Kỵ binh rẽ sang bên, lộ ra một chiếc xe ngựa chính giữa.
Màn xe xốc lên, chỉ nhìn thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu thần sắc bình thản, ngồi trên xe.
Nhìn thấy Ngạo Tà Vân và hai huynh đệ Sở Dương đúng với nhau, ai nấy thân hình cao ngất, thần sắc đều có chút cao thâm mạt trắc, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày thật sâu.
"Thì ra là Ngạo công tử và hai vị Sở công tử." Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi ngay ngắn trong xe, bất động, thản nhiên nói.
Sở Dương trong lòng rùng mình.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đảo ngược lại thứ tự chào hỏi rồi. Nếu như hắn thật sự thừa nhận phân phận của mình, thì phải nói là: "Thì ra là hai vị Sở công tử và Ngạo công tử."
Nhưng hiện giờ hắn lại đặt Ngạo Tà Vân trước mình.
Cái này chứng minh điều gì?
Vẻ mặt Sở Dương vẫn bất động, nhưng trong lòng lại lập tức hạ quyết định: Không cần đợi tranh đoạt Minh Nguyệt kiếm bùng phát, chỉ cần hôm nay rời khỏi tầm mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu, hai vị Sở công tử nhất định phải lập tức biến mất!
Nếu không, thì muộn mất!
"Đệ Ngũ tướng giá." Ba người cùng mỉm cười, chắp tay đáp lại.
"Xem ra Viêm Dương đao kia, là Ngạo gia chiếm được." Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, nói: "Chúc mừng Ngạo công tử."
"May mắn mà thôi." Ngạo Tà Vân khiêm tốn nói: "Còn phải xem chúng ta có thể phá giải bí mật bên trong hay không... Tướng gia cũng biết, đây cũng không phải chuyện đơn giản."
"Ha ha, bổn tướng tin tưởng Ngạo công tử có thực lực này." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha hả, ánh mắt nhìn chằm chằm đao trong tay Ngạo Tà Vân.
Đối với Viêm Dương đao khuấy lên sóng gió ngập trời này, Đệ Ngũ Khinh Nhu cực kỳ thống hận, nhưng cũng có chút tò mò.
"Mời tướng gia xem." Ngạo Tà Vân mỉm cười, hào phòng đưa đao tới. Âm Vô Thiên cất bước tới, tiếp nhận đao, đưa cho Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu vung tay lên, gần như không nghe được tiếng vang, đại đao của một gã kỵ sĩ bên cạnh xe ngựa lập tức xoẹt một tiếng, bị chém thành hai đoạn.
"Thật sự là hảo đao!" Đệ Ngũ Khinh Nhu tán thán, lập tức nhìn thấy đồ án thái dương trên đao, ngưng thần suy tư, sau một hồi lâu, mới để Âm Vô Thiên đem đao trả lại.
"Ba vị công tử đi thong thả. Bán tướng còn phải đi hoàng cung thu thập tàn cục. Lúc rảnh nhất định sẽ bái phỏng Ngạo công tử." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Hai vị Sở công tử, xin hỏi khi nào trở về?"
"Đến khi nên trở về, sẽ trở về." Sở Dương cười nhẹ: "Nhưng trước mắt mà nói, vẫn phải quấy rầy tướng gia một thời gian ngắn."
"Ha ha... Sở công tử khách khí rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười nói: "Khi nào Sở công tử rảnh rỗi, bổn tướng tùy thời chờ đợi, cùng nâng cốc trò chuyện, được không?"
"Nhất định là vậy rồi." Sở Dương mỉm cười.
"Vậy bổn tướng xin cáo từ trước."
Tiếp đó, năm người Sở Dương Ngạo Tà Vân tránh đường, đoàn xe Đệ Ngũ Khinh Nhu liền đi về phía trước.
Sở Dương vẫn cùng Ngạo Tà Vân Cố Độc Hành đồng hành đi như không có việc gì, nhưng ẩn ước cảm thấy, một ánh mắt thâm ý đang quanh quẩn sau lưng mình, thật lâu sau đó mới tiêu tan.
Loại cảm giác này, khiến Sở diêm vương rợn hết cả tóc gáy.
Sở Dương không muốn dừng lại, Ngạo Tà Vân đương nhiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, năm người đều đi như bay, về tới Tiếp Thiên lâu. Sau khi lưu luyến không nỡ chia tay, Sở Dương cùng Cố Độc Hành đi trở về phòng của mình.
"Chúng ta phải lập tức biến mất!" Đóng cửa lại, Sở Dương liền trịnh trọng nói.
"Hắn phát hiện ra chúng ta?" Cố Độc Hành hỏi.
"Vị tất đã xác định. Nếu là xác định, thì đã bắt đương trường rồi." Sở Dương nói: "Bất quá, trong mấy ngày nay, Đệ Ngũ Khinh Nhu hắn là dùng các con đường của mình để điều tra thân phận của chúng ta..."
"Vậy, xung quanh Tiếp Thiên lâu này, chỉ sợ đã bị thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu vây kín rồi." Cố Độc Hành nói: "Phải ra ngoài thế nào đây?"
"Vào thế nào thì ra thế đó." Sở Dương đi tới trước cửa sổ, khẽ vén bức rèm lên, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy xa gần cao thấp, đã có không ít người nhìn chằm chằm về phía này. Nhưng người này thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng lại có một loai khí tức cảnh giới và địch ý đặc biệt, phi thường nồng đậm.
"Nếu như ta là Đệ Ngũ Khinh Nhu.... Sở Dương nhíu mày, khẽ nói: "....Bây giờ ta vẫn chưa xác định được thân phận hai người đối phương, chỉ có thể tạm thời theo dõi, chờ đợi tin tức. Hơn nữa, hai người này nhất định cho rằng đã qua mặt được ta, cho nên, phải đợi tin tức xác thực. Ừm, nếu hai người đối phương muốn rời đi, thì nhất định cũng là buổi tối."
Cố Độc Hành thấp giọng nói: "Cho nên, chúng ta không cần chờ đến tối?"
"Không sai, chúng ta phải đi ngay bây giờ." Sở Dương thản nhiên nói.
"Có cần viết cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một phong thư không?" Cố Độc Hành trầm ngâm nói: "Dù sao, Sở công tử cũng phải biến mất, viết thư đả kích hắn một chút, tựa hồ cũng không tệ."
"Không viết thì tốt hơn." Sở Dương bước đi thong thả hai bước, nói: "Được tiện nghi lại còn khoe mẽ, rất dễ chọc giận hắn, cái này đối với kế hoạch tiếp theo của chúng ta, rất bất lợi." Hơn nữa, cho dù Đệ Ngũ Khinh Nhu khẳng định chúng ta là giả, thì cũng không dám khẳng định Sở diêm vương tự mình tới đây... cái này... ồ?"
Sở Dương nói tới đây, đột nhiên hai mắt sáng lên, nhanh chóng ngậm miệng lại, vỗ tay cái đốp, nói: "Không sai! Phải viết cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một phong thư!"
Cố Độc Hành choáng váng, vừa rồi ngươi còn nói không cần viết thư cho Đệ Ngũ Khinh Nhu, sao giờ lại tán thành?
"Đệ Ngũ Khinh Nhu biết, con người ta cũng giống hắn, chắc là không biết làm chuyện được tiện nghi còn khoe mẽ. Bởi vì như vậy, lại có vẻ tiêu nhân đắc chí, không hợp! Cho nên hắn cũng sẽ nhận định, nếu như ta là Sở diêm vương thật, cũng không cần lưu lại thư như vậy. Nhưng ta cố tình để lại... Ngươi nói hắn sẽ nghĩ thế nào?"
Cố Độc Hành cười nói: "Hắn đương nhiên sẽ càng thêm nghi thần nghi quỷ."
"Ta muốn, chính là hắn càng thêm nghi thần nghi quỷ!" Sở Dương cười lớn.
Cố Độc Hành thu thập một phen, bên này Sở Dương đã vung tuyệt bút lên, sáng khoái lâm li viết một bức thư, cất vào một cái bì giấy không, bên ngoài bì giấy viết: Đệ Ngũ tướng gia thân khải, Sở Dương bái thượng.
Lập tức, quăng bút ra, cười ha hả.
Kéo Cố Độc Hành tới trước gương, cẩn thận cải trang một phen.
Chỉ trong chốc lát, Sở Dương đã cuộn chăn trên giường lại, đặt lên ghế, bê đặt ở đối diện với bức rèm, lại tạo dáng một chút, khiến cho người ta nhìn xuyên thấu qua bức rèm, chỉ loáng thoáng phát hiện, có một ai đó đang ngồi trên ghế trầm tư.
Sau đó, hai người nghênh ngang đi ra khỏi cửa.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đi tới hoàng cung, nhìn cảnh tượng thê thảm của hoàng cung, sắc mặt âm trầm, thật lâu không nói nên lời.
"Bệ hạ không có việc gì chứ?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng nói.
"Bệ hạ không bị thương gì, bất quá, sau chuyện này, chỉ sợ tâm tư của bệ hạ đối với tướng gia... cái này...." Bên cạnh Hàn Bố Sở sầu lo nói: "Chỉ sợ lại càng bất mãn hơn."
"Không sao cả." Đệ Ngũ Khinh Nhi thản nhiên nói: "Đi xem hoàng cung một chút, xem có gì còn sử dụng được không."
Đúng lúc này, trên một con đường khác, một đội ngũ ầm ầm chạy tới. Một tên thái giám béo ú tròn xoe ngồi trên lưng ngựa, vênh váo tự đắc tiến tới, thanh âm rất giống như một con vịt đang giao phối thì bị người ta chọc một gây vào mông: "Phụng mệnh ý chỉ hoàng thượng, đến kiểm toán vật tư hoàng cung...."
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tên gia hỏa béo ú này, ánh mắt trầm tĩnh một hồi, nói: "Nếu hoàng thượng phái người tới đây. Thì chúng ta cứ lưu lại một ít quân đôi trông coi, việc kiểm toán, cứ giao cho bọn họ đi."
Âm Vô Thiên lạnhlùng nhìn tên thái giám béo ý, không nhịn được phun ra một ngụm nước bọt, nói: "Thái giám ngon thật đấy! Ngồi trên ngựa thoải mái, không cần lo lắng bầm dập gì cả!"
"Phốc." Hàn Bố Sở nghẹn họng trân trối bật cười.
Tên thái giám tên Lục Nhân Giáp này chính là tổng quản đại nội hoàng cung, chanh chua, hơn nữa, bộ dạng hắn mặc dù hơi béo, nhưng lại thích vũ đạo,bình thường lấy nhảy múa với cung nữ làm vui, hơn nữa tự cho mình là siêu phàm, tự đặt cho mình một cái tên sặc mùi vũ đạo: Huyễn Dạ Phượng Hoàng.
Nghe cái tên này, Hàn Bố Sở từng đánh giá: Không hỏi là tên của thái giám, rất phù hợp thực tế. Phượng hoàng vốn là một đực một cái một đôi, vị Lục Nhân Giáp này lại một mình ôm hết như thế, thật sự là cân nhắc trước sau hết cả rồi...
Những lời này của Hàn Bố Sở, từng được người trong tập đoàn Đệ Ngũ Khinh Nhu tôn sùng là "Đại Triệu lịch đại đệ nhất hài hước." Nhưng cũng chính bởi vậy, mà vị "Huyễn Dạ Phượng Hoàng" này cũng hận Hàn Bố Sở thấu xương.
Từng nói sau lưng rằng, tên Hàn Bố Sở hỗn đản, còn tưởng tên mình cao minh lắm à. Nhìn ba chữ là biết. Hàn Bố Sở = Hảm Bất Xuất = Hét không ra.... Haiz, tới cao trào rồi, mà còn hét không ra. Đắc ý cái gì!
Con hàng này mặc dù là thái giám, nhưng lại bất hòa với hệ Đệ Ngũ Khinh Nhu... bởi vậy, người của Đệ Ngũ Khinh Nhu không có chút hảo cảm nào đối với kẻ này.
Ra lệnh một tiếng, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngay cả ý định nói chuyện với hắn cũng không có, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Lục Nhân Giáp hừ một tiếng, chỉ tay về phía xa trượng của Đệ Ngũ Khinh Nhu xa xa, nói: "Ra vẻ cái gì? Hứ!" Một tiếng Hứ này thật là có chút hờn dỗi, mềm mại vô biên, khiến cho người xung quanh nhất tề run lên một cái.
Lập tức, tên béo trắng múp vung tay lên, giọng the thé: "Đi!"
Sau một hồi lâu, đột nhiên từ trong phế tích hoàng cung truyền ra một tiếng gào rú không giống tiếng người: "Đệ Ngũ Khinh Nhu, tên trời đánh nhà ngươi, bảo khố hoàng cung sạch rồi, bảo khố hết rồi...."
Thanh âm thê lương, giống như tiếng khóc đỗ quyên.