Mọi người tinh thần rung lên, bất chấp truy vấn lai lịch đám người Đàm Đàm nữa, quay đầu nhìn lại, đám người Âu Độc Tiếu xoạt một tiếng, đã rút ra đao kiếm.
Chỉ thấy nước sông dao động mãnh liệt. Ngay sau đó, một hắc ảnh từ dưới mặt nước đột nhiên vọt lên, lập tức, binh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập tới.
Xoạt xoạt xoạt, một mảnh huyết nhục tán loạn. Người nọ không kịp rên lên một tiếng, đã bị chém thành mảnh nhỏ. Thì ra là một vị võ tôn lặn dưới nước lúc trước của Điền gia!
Đồng thời, từ phương hướng khác chợt truyền "ào" một tiếng. Một thân ảnh nhảy vụt lên, đại đao trong tay chớp động tinh quang. Chính là Viêm Dương đao đoạt được lúc trước dưới Hạ Tam Thiên.
Thanh đao này vẫn được Ngạo Tà Vân coi là trân bảo, cất giữ bên người. Nhưng hắn cũng không phải dùng đao. Thậm chí toàn bộ tuyệt học gia truyền của Ngạo thị gia tộc, đều sử kiếm!
Cho nên, vẫn không có cơ hội lấy ra đối địch..
Quen dùng kiếm, cầm đao đối địch, thật sự không bằng dùng tay không còn hơn. Cho nên vẫn không có cơ hội dùng tới. Nhưng lần này, sau khi bị đối phương phát hiện ra dưới đáy nước, Ngạo Tà Vân cũng chỉ có thể dùng đao thôi. Bởi vì kiếm của hắn đã sớm nát rồi...
"Ngạo huynh, đã lâu không gặp." Âu Độc Tiếu cười hắc hắc, tao nhã nói.
"Là các ngươi." Ngạo Tà Vân đứng trong trùng vây, vẻ mặt vẫn thản nhiên. Cả người ướt đẫm nước, tí tách rơi xuống, thản nhiên nói: "Giết ta... còn phải dùng tới trận thế lớn như vậy sao?"
"Cũng không có cách nào. Ngạo huynh thân là đệ nhất nhân thanh niên Trung Tam Thiên. Bất cẩn một chút, làm sao có thể bắt được?" Âu Độc Tiếu cười ha ha: "Cho dù là thế, cũng để Ngạo huynh chạy trốn tới mấy ngàn dặm, thật sự là khiến tiểu đệ bộ phục không thôi."
Ngạo Tà Vân đưa mắt nhìn xung quanh, mỉm cười: "Bất quá, vẫn bị ngươi đuổi kịp rồi." Thân trong tuyệt cảnh, Ngạo Tà Vân lại trở nên bình tĩnh, mỉm cười tao nhã: "Âu huynh, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
"Ngạo huynh muốn hỏi... tại sao phải giết ngươi?" Âu Độc Tiếu mỉm cười.
"Không sai."
"Nói thật, ta cùng Ngạo huynh chân thành tương giao, một mực coi Ngạo huynh là bằng hữu, huynh đệ thân thiết nhất! Nếu không thật sự bất đắc dĩ, Âu Độc Tiếu ta cũng không muốn nhẫn tâm hạ thủ với ngạo huynh." Âu Độc Tiếu than thở, bất đắc dĩ nói.
"Âu huynh quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa, là một hảo hán tử." Ngạo Tà Vân như cười như không nói.
Điền Bất Hối, Đồ Thiên Hào, thiếu niên Hắc Ma cùng xì cười một tiếng.
Trên mặt Âu Độc Tiếu có chút hồng, cố gắng bình tĩnh nói: "Hảo hán tử, chung quy vẫn mạnh hơn tử hán tử."
Ngạo Tà Vân gật đầu, tràn đầy đồng cảm: "Âu huynh, ta và ngươi quả nhiên là bằng hữu. Một khi đã vậy, ngươi cũng không để ta làm một con quỷ hồ đồ chứ?"
"Ngạo huynh, kỳ thực ngươi rất vô tội. Chúng ta căn bản không muốn đối phó ngươi... Nhưng lại không thể không đối phó ngươi. Ai bảo ngươi là đại công tử Ngạo thị gia tộc chứ?" Âu Độc Tiếu cười nhạt: "Không giết ngươi, chúng ta làm sao giá họa cho Tạ Đan Quỳnh? Không giá họa cho Tạ Đan Quỳnh, thì làm sao khiến Trung Tam Thiên đại loạn? Không khiến Trung Tam Thiên đại loạn, chúng ta làm sao có thể thừa dịp đối phó Sở diêm vương, Tạ gia, Mạc gia, Đổng gia, Cố gia, La gia?"
Âu Độc Tiếu hừ một tiếng: "Không đối phó bọn hắn, chúng ta làm sao có thể tự bảo vệ mình? Làm sao có thể xưng bá? Nhưng nếu Ngạo gia các ngươi không xuất thủ, thì tất cả chẳng phải biến thành hư không sao? Cho nên, chỉ cần ngươi chết rồi, những thứ này lại biến thành có."
"Thì ra là thế." Ngạo Tà Vân tỉnh ngộ gật đầu: "Xét đến cùng, bất quá là dị tâm của các ngươi thôi."
Điền Bất Hối bước lên một bước, nói: "Ngạo Tà Vân, Điền mỗ cũng muốn đánh một trận công bằng với ngươi. Bất quá.. Xem ra không có cơ hội rồi, thật tiếc nuối a."
Ngạo Tà Vân khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Giữa ta và ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có công bằng. Bởi vì Điền thị gia tộc căn bản không được đặt vào mắt Ngạo Tà Vân ta."
Trong mắt Điền Bất Hối tinh mang đại thịnh, thản nhiên nói: "Hi vọng sau khi làm quỷ, võ miệng Ngạo huynh vẫn lợi hại như vậy."
Ngạo Tà Vân cười ha ha, nói: "Cái này thì thật không dám khẳng định. Nhưng có thể khẳng định một điều, đó chính là, cho dù Ngạo Tà Vân ta làm quỷ, cũng không làm một con quỷ bội bạc đê hèn."
Hung quang trong mắt Điền Bất Hối chợt lóe, quát: "Ai lấy đầu Ngạo Tà Vân xuống cho ta?"
Cùng lúc đó, Ngạo Tà Vân cũng cười lớn, thanh âm hào hùng, lan truyền ra xa, không hề có một chút khiếp nhược, hoành đao trước ngực, quát lớn: "Đầu ta ở đây, ai tới lấy?"
Đàm Đàm huých tay Mộng Lạc, Mộng Lạc lập tức hiểu ý búng người nhảy tới, mỉm cười nói: "Ngạo huynh, tiểu đệ so chiêu với ngươi."
Mấy vị đại công tử đều sửng sốt: Mộng Lạc làm sao vậy?
Hiện giờ Ngạo Tà Vân đã là cá trong chậu, có mọc cánh cũng chẳng thoát được, dưới tình huống như, cần gì phải đích thân mạo hiểm?
Nếu biết, tu vi thực sự của Ngạo Tà Vân vẫn hơn xa Mộng Lạc, hiện giờ mặc dù trọng thương, nhưng kéo Mộng Lạc đồng vu quy tận, vị tất đã không làm được.
Mà bây giờ, bất kể là ai tiến lên, Ngạo Tà Vân liều mạng là điều chắc chắn.
Mấy vị công tử cũng chính bởi vì cố kỵ điểm này cho nên mới không tự mình xuất thủ! Không nghĩ tới, Mộng Lạc vẫn luôn âm trầm lại nóng đầu nhảy ra.
Mộng Lạc cười ha ha, nói: "Thi thể Ngạo huynh có chỗ rất hữu dụng, tại hạ làm sao yên tâm để người khác giày xéo?"
Nói xong liền giơ chưởng, mỉm cười: "Tại hạ cùng Ngạo huynh tay không so mấy chiêu."
Trong mắt Ngạo Tà Vân lóe lên sát khí, nói: "Một khi đã vậy, Mộng huynh, mời."
Mộng Lạc cười ha ha, xuất thủ công kích, Ngạo Tà Vân ánh đao chợt lóe nghênh đón, hai người lập tức quấn chặt lấy nhau!
Bốn năm mươi vị cao thủ Âu thị gia tộc tựa hồ sợ thiếu chủ xảy ra chuyện, lập tức chen chúc tới, quan sát.
Đây cũng là chuyện thường tình, đám người Điền Bất Hối cũng thoáng nhượng một bước.
Đám người Sở Dương tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú, khoanh tay đứng trên một tảng đá lớn đằng xa quan chiến.
Hai người giữa trường đánh tới kình phong vù vù, thanh âm đối chưởng không ngừng vang lên.
Ngạo Tà Vân càng đánh càng giật mình, càng đánh càng khó hiểu. Mộng Lạc xuất thủ mặc dù mãnh liệt, chiêu thức cũng cực kỳ ác độc, nhưng hoàn toàn không có sát ý, chiêu nào chiêu đấy đều thanh thế lớn, nhưng khi tới người lại chẳng có điểm khí lực.
Đây rõ ràng là cố ý! Vì cái gì?
Ngạo Tà Vân không hiểu chút nào. Mình cùng Mộng Lạc cho tới bây giờ vốn không có giao tình, thậm chí ấn tượng lẫn nhau cũng không tốt. Trước kia gặp mặt cũng là châm chọc khiêu khích, địch ý trùng trùng, lần này tại sao lại nhường mình?
Nhưng bất kể thế nào, trong lòng Ngạo Tà Vân vẫn dâng lên hi vọng. Hắn vốn tưởng lần này tất chết không phải nghi ngờ, cho nên lúc này mới thấy chết không sờn, hiện giờ đã có hi vọng sống sót, như thế nào còn một lòng tìm chét?
Ánh mắt không khỏi đảo qua xung quanh, tìm kiếm cơ hội đột phá, cho dù cơ hội này xa vời tới cực điểm... Nhưng Ngạo Tà Vân đã không còn lựa chọn nào khác.
Đang lúc đánh nhau, đột nhiên Mộng Lạc hét lớn một tiếng, cười dài, nói: "Ngạo huynh quả nhiên danh bất hư truyền, sau ngàn dặm truy sát không ngờ vẫn còn chiến lực bậc này, bội phục bội phục." Nói xong liền trợn trừng hai mắt.
Ngạo Tà Vân trong lòng đầy bụng nghi hoặc, nhưng lại đột nhiên thấy được một tia hi vọng trong tuyệt vọng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cho dù vượt qua ngàn dặm truy sát, nhưng muốn kéo Mộng huynh cùng xuống hoàng tuyền, Ngạo mỗ vẫn có nắm chắc mười phần."
Mộng Lạc không ngừng đánh ra chưởng phong gió rít, cát bụi mù mịt, thanh thế cực lớn, gần như không thấy bóng dáng đối diện, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng vang lên. Chắc chắn hai người đang giao chiến kịch liệt, sau đó Mộng Lạc hét lớn một tiếng: "Ngạo Tà Vân! Nhận lấy cái chết."
Cùng lúc đó, áp sát gần tới Ngạo Tà Vân trong khói bụi, thấp giọng dồn dập nói: "Phía trước bên phải, toàn lực! Sau đó không cần ngăn cản, có người mang ngươi rời đi."
Nói xong, không đợi Ngạo Tà Vân trả lời, đột nhiên điên cuồng hét lớn một tiếng: "Ngạo ... Tà … Vân! Chết đi." Ầm một tiếng, tựa hồ hai người đã ngạng kháng một chưởng, cát bay đá chạy, mạnh mẽ bay vụt lên!
Mọi người phất ống tay áo, ngăn cản cát đá bay tới.
Bên trong khói bụi mù mịt, một đạo hắc ảnh đột nhiên bay lên trời cao như sao băng, ngay sau đó là thanh âm Mộng Lạc cười lớn: "Chết đi." Phi thân lên, vỗ ra hai chưởng, đánh thẳng vào hậu tâm Ngạo Tà Vân giữa không trung, lại xoay người đá một cước vào lưng hắn.
Ngạo Tà Vân hét thảm một tiếng, bị đánh văng ra ngoài giống như sao băng.
Đám người Điền Bất Hối, Âu Độc Tiếu trong lòng đều có cảm giác này. Không nghĩ tới, Ngạo Tà Vân lại như nỏ mạnh hết đà, bị Mộng Lạc thu thập dễ dàng như thế. Sớm biết như vậy, mình đã đoạt lấy cái công lao này rồi..
Đang hối hận, quay đầu lại nhìn, lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chỉi thấy thân thể Ngạo Tà Vân không ngờ lại bay đi hơn ba mươi trượng rồi, nhưng vẫn không hề rơi xuống!
"Nguy rồi!" Thiếu niên Hắc Ma phản ứng nhanh nhất, dậm chân một cái đã lao đi như bay.
Mọi người đều bừng tỉnh: Với năng lực của Ngạo Tà Vân, cho dù thời kỳ toàn thịnh cũng tuyệt đối không bay xa được như vậy, huống chi là bị đánh bay? Xuất hiện loại tình huống như thế, chỉ có một khả năng: Mộng Lạc!
Chỉ có Mộng Lạc và Ngạo Tà Vân thông đồng, trợ giúp hắn đào tẩu mới được như thế!
Nghĩ tới đây, các vị đại công tử đều nghiến răng ken két!
Hay cho một Mộng Lạc!
Nói thì chậm, mà diễn ra thì nhanh., trong nháy mắt Ngạo Tà Vân đã bay tới trên đỉnh đầu đám người Sở Dương. Đột nhiên, Hắc Long kiếm của Cố Độc Hành choang một tiếng rời vỏ, hóa thành một đạo thiểm điện hắc sắc, nhân kiếm hợp nhất hướng lên thiên không, một trảo túm lấy đai lưng Ngạo Tà Vân, Hắc Long kiếm phá không, xoạt một tiếng bay ra ngoài!
Giống như một đạo lưu tinh thiểm điện phía chân trời, lóe lên một cái đã ra ngoài trăm trượng!
Thiếu niên Hắc Ma đuổi theo nhanh nhất, cả người chấn động, thốt lên: "Kiếm đế?"
Đám người Sở Dương thét dài một tiếng, nhanh chóng chạy theo!
Mộng Lạc rớt lại cuối cùng.
Toàn bộ những hành động này diễn ra quá nhanh, gần như cùng phát sinh một lúc, khiến cho người ta không kịp nhìn, căn bản không phản ứng kịp, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!
Đám người Âu Độc Tiếu cùng cao thủ mấy đại thế gia muốn đuổi theo thì lại bị cao thủ của Mộng thị gia tộc mạnh mẽ tập kích, lập tức có năm sáu người mất mạng. Tức giận tới mức ngay cả phổi cũng muốn nổ tung.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì người của Mộng thị gia tộc đã theo sau Mộng Lạc, bỏ chạy.
"Mộng Lạc! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện." Âu Độc Tiếu tức giận đến cả người run rẩy, gần như hộc máu, điên cuồng hét lớn: "Đuổi theo! không tiếc bất cứ giá nào, giết bọn hắn! Một tên cũng không để lại."
Đám cao thủ các đại gia tộc lập tức lao vụt đi.
Vịt nấu chín rồi, không ngờ lại cứ như vậy bay mất! Đám người Âu Độc Tiếu suýt chữa nữa muốn dụi hai mắt mình. Con mẹ nó, cũng quá kinh người rồi.
Cho dù bất cứ người nào, hành động như vậy cũng có thể lý giải. Thậm chí Âu Độc Tiếu để cho Ngạo Tà Vân chạy mất cũng có thể hiểu được... Nhưng vì sao lại là Mộng Lạc - căn bản không có khả năng nhất?