Ô Thiến Thiến đang đả tọa trong phòng, yên tĩnh. Mấy ngày nay, nàng gần như đều không hề ngủ.
"Mục tiêu của ta là ở trên Cửu Trọng Thiên." Đây là lời Sở Dương từng nói.
Cho nên ta cũng phải đi!
Ta sẽ không để ngươi nhìn thấy ta, nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi! Trợ giúp ngươi.
"Thiến Thiến, khi Thiết Dương đầy tháng, ta sẽ dẫn người trở về Thượng Tam Thiên. Ở đó, ta sẽ tiến cử ngươi tới một vị danh sư! Tương lai của ngươi, không thể hạn lượng." Đây là lời Lan Mai Tiên nói.
"Cho dù là quân cấp thánh cấp, cũng chưa chắc đã không thể. Thậm chí là chí tôn tối cao, chỉ cần ngươi cố gắng! Chớ cô phụ tư chất của ngươi!"
Ta sẽ không cô phụ! Ta càng mạnh, lại càng có thể trợ giúp hắn!
"Ngươi phải giúp ta chăm sóc hắn giúp ta, ngươi phải thay ta giúp đỡ hắn... Nhưng đừng cho hắn biết chuyện Thiết Dương." Thanh âm Thiết Bổ Thiên lại một lần nữa vang lên trong lòng, Ô Thiến Thiến khẽ thở dài một hơi.
Hai người, thật sự là đồng bệnh tương liên.
Còn nhớ rõ ngày Sở Dương rời đi, Thiết Bổ Thiên cùng mình nói chuyện: "Thiên hạ này, có bao nhiêu nữ tử, thành thân sinh tử cả đời, tương cứu trong lúc hoạn nạn, đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng nếu sống đến già rồi mà tình yêu chưa từng trả giá chân chính ! Tuy con cháu đầy cả sảnh đường, thân tình tràn ngập, nhưng cũng không phải tình yêu chân chính, thủy chung vẫn cô độc tịch mịch mà thôi."
"Kỳ nam tử thế gian, có được mấy người? Toàn bộ Cửu Trọng Thiên mấy trăm trăm triệu người, mấy trăm trăm triệu nữ tử, có mấy người có thể ở cùng nam tử mà mình thích, cùng nam tử chinh phục mình sinh ra một đoạn tình cảm? Ta từng có, vậy là đủ rồi. Không hề yêu cầu điều gì xa vời nữa. Nếu như mạnh mẽ níu kéo hắn, hắn đương nhiên sẽ ở lại, chỉ là níu kéo như vậy... để làm gì? Còn không bằng im lặng, để trong lòng còn có chút ảo tưởng."
Nữ nhân, đều thích cường giả! Nhất là cường giả trẻ tuổi anh tuấn , lại tình nghĩa anh hùng vô sinh ( lộn, vô song ), có nữ nhân nào lại không thích? Cho nên anh hùng nhất định sẽ có nghiệt duyên, nhưng anh hùng, chưa chắc đã đa tình."
"Sở Dương không phải là một người đa tình. Hắn cũng không phải là một công tử phóng đãng! Tính cách của hắn, thoạt nhìn giảo hoạt hung ác, nhưng tận trong xương tủy lại là một người nghiêm túc.
Cái gọi là giảo hoạt, lưu manh đáng khinh, âm mưu quỷ kế... đều là thủ đoạn của hắn, mà không phải là tính cách của hắn."
"Mỗi một câu hắn nói, gần như đều có chứa mục đích. Cho dù chỉ là một số chuyện hắn làm, khiến cho mọi người không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng khi bộc lộ ra mục đích, đều luôn khiến cho người ta sợ hãi than thở. Nam tử như vậy, chắnc chắn sẽ không bao giờ tâm động. Tim hắn, chính là một khối sắt."
Ô Thiến Thiến tới lúc này vẫn còn nhớ rõ, khi Thiết Bổ Thiên nói tới "tim hắn chính là một khối sắt", thần sắc trong mắt có một chút... kỳ quái và phức tạp! Còn có kiêu ngạo!
"Nếu như tâm hắn có thể dễ dàng biến hóa, có thể dễ dàng bị nữ nhân xinh đẹp hấp dẫn, hoặc là bị ta hấp dẫn, vậy, hắn còn là Sở Dương sao? Chúng ta còn có thể vì hắn mà thống khổ nữa không? Nam nhân dễ dàng thay đổi như vậy, đáng để chúng ta yêu sao?"
Lúc ấy, một câu phản kích cuối cùng của Ô Thiến Thiến, khiến cho Thiết Bổ Thiên ba ngày không biết nói gì!
Mặc dù không có hi vọng, không có ai biết, tuy bị uyển chuyển cự tuyệt , nhưng tình yêu và lòng kiêu ngạo trong lòng hai nữ nhân đối với Sở Dương, lại không hề giảm sút!
Nàng nghĩ, trầm tư suy luận, có khi rơi lệ, có lúc cười vui. Mấy ngày nữa, mình sẽ tới Thượng Tam Thiên rồi. Sở Dương sớm hay muộn gì cũng phải tới Thượng Tam Thiên. vậy mình sẽ ở Thượng Tam Thiên đợi hắn.
Đợi đến khi nghe thấy truyền báo, Dương Nhược Lan muốn gặp, Ô Thiến Thiến mới từ trong trầm tư tỉnh lại, vội vàng tiếp kiến.
Trong lòng nghi hoặc không thôi, không biết mới sáng sớm thế này, Dương Nhược Lan tìm mình là có chuyện gì?
Chẳng lẽ Thiết Bổ Thiên bên kia có chuyện gì xảy ra?
Đợi đến khi Dương Nhược Lan ngồi xuống, Ô Thiến Thiến mới thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi tiền bối, đêm khuya tới đây, là...."
"Không có đại sự gì." Tâm tình Dương Nhược Lan bây giờ đã có chút bình ổn, khát vọng đương nhiên còn, nhưng lại có thêm mấy phần suy tính hơn thiệt và sợ hãi.
Sở diêm vương lần này, là người tiếp cận nhất trong trực giác của nàng, cũng là người có hi vọng lớn nhất. Nếu như lần này còn không phải... thì nàng thật sự không biết, mình có thể tiếp nhận đả kích như vậy hay không!
Có thể cố lấy dũng khí, tiếp tục đi tìm hay không...
"Ta tới là muốn hỏi một chuyện... Sư đệ ngươi, ừm, cũng chính là Sở diêm vương chân chính." Dương Nhược Lan sắp xếp lại suy nghĩ một chút, hỏi: "Trước khi hắn tới Thiết Vân, những chuyện xảy ra ở trong sư môn. Nếu như thuận tiện, mong Ô cô nương có thể kể lại cho ta biết ...."
"Sở Dương?" Nghe tới cái tên này, ánh mắt Ô Thiến Thiến lập tức sáng ngời, nhưng cũng lập tức hoài nghi: Vì sao lại hỏi tới Sở Dương?
"Đúng." Dương Nhược Lan lập tức nói: "Ta cũng không có ý gì, càng không có ác ý. Chỉ là muốn tìm hiểu một chút, ngươi yên tâm."
Ô Thiến Thiến gật đầu, nói: "Không biết tiền bối muốn biết gì? Khi ta ở Thiên Ngoại lâu, tiếp xúc với Sở Dương cũng không nhiều."
Nhớ tới khi ở Thiên Ngoại lâu, những chuyện mà Sở Dương từng làm, Ô Thiến Thiến liền nhịn không được lại nở nụ cười.
"Ngươi biết cái gì thì nói cái đó đi." Dương Nhược Lan nhìn biểu tình Ô Thiến Thiến, nhịn không được lại lộ ra ý cười. Dường như... vị Sở diêm vương trẻ tuổi này, thật sự là dính không ít nợ tình a. Tiểu ny tử trước mắt, rõ ràng cũng nảy xuân tâm với hắn rồi...
"Ừm...Mấy năm trước, ta căn bản chưa từng gặp qua Sở Dương. Trước kia, hắn ở trong sư môn rất trầm mặc ít lời, có chút chất phác, không thích nói chuyện, thuộc loại ném vào trong đám đông, có thể nhanh chóng biến mất không thấy tung tích đâu nữa...."
Ô Thiến Thiến vừa trầm tư vừa nói.
"Ồ?" Bắt đầu, thật vượt xa khỏi dự đoán của Dương Nhược Lan. Sở diêm vương tương lai oai phong một cõi, nắm giữ càn khôn, phiên vân phúc vũ, khi trẻ tuổi, lại có bộ dáng như thế?
"Tử Trúc viên Mạnh sư thúc, chính là sư phụ Sở Dương, một người bác học đa tài, tam giáo cửu lưu, không gì không biết. Hơn nữa tính cách cũng rất bất cần, cái gì gì cũng không thèm để ý tới."
"Lúc ấy, mấy người phụ thân đã từng đánh giá ba người đệ tử của Mạnh sư thúc. Nói là đại đệ tử ổn trọng thành thục, đa mưu túc trí. Nhị đệ tử Sở Dương trầm mặc chất phác. Tam đệ tử Đàm Đàm chính là người kỳ quái nhất Thiên Ngoại lâu...."
"Mãi cho tới ngày đó... ta phụng mệnh phụ thân đi Tử Trúc viên...." Con mắt Ô Thiến Thiến thoáng chớp động quang mang, nhớ lại chuyện hôm đó...
"Ta mới đột nhiên phát hiện, lời đồn đãi này hoàn toàn sai sự thật! Đại đệ tử Thạch Thiên Sơn, so sánh với nhị đệ tử Sở Dương, hoàn toàn là một trời một vực. Sở Dương tâm cơ trí mưu thủ đoạn, đều vượt qua Thạch Thiên Sơn, không chỉ hơn một bậc."
"Vậy... vì sao trước kia hắn vẫn trầm mặc ít nói?" Xung đột giữa Sở Dương và Thạch Thiên Sơn khi đó, đặt trong mắt hoàng cấp võ giả như Dương Nhược Lan, quả thực chẳng khác nào hai con kiến đang đánh nhau, nhưng bây giờ khi Dương Nhược Lan nghe được, lại có cảm xúc mênh mông, không tự chủ được truy vấn.
"Ta nghĩ, cái này có quan hệ với thân thế hắn." Ô Thiến Thiến mỉm cười: "Sở Dương hắn... vẫn luôn cho rằng mình bị vứt bỏ, bị đôi cha mẹ nhẫn tâm kia vứt bỏ. Mà hắn cũng biết chuyện này, cho nên mới không muốn nói chuyện với ai cả."
Ô Thiến Thiến cười cười: "Kỳ thật, đây cũng là chuyện thường tình, chẳng có gì là lạ. Nói đi cũng phải nói lại, hài tử thân thế đáng thương, luôn luôn không muốn nói chuyện. Sở Dương tuy thông minh, cũng có tâm kế, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một người, không phải thần tiên, trong lòng có phiền muộn, đó là nhất định."
Ô Thiến Thiến mỉm cười kể lại, vì Sở Dương mà biện giải, không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu Sở Dương. Nhưng nàng lại thật không ngờ tới, những lời của nàng, lại đả kích Dương Nhược Lan tới mức nào!
Sắc mặt Dương Nhược Lan trắng bệch, trong mắt cũng lập tức rưng rưng nước.
Cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ hắn!
Trong lòng có phiền muộn!
Cha mẹ nhẫn tâm!
Thân hình Dương Nhược Lan run rẩy, hai mắt vô thần.
"Hắn nhất định rất hận cha mẹ hắn?" Dương Nhược Lan cười thảm một tiếng.
Ô Thiến Thiến đắm chìm trong hồi ức, không hề phát giác, nói."Đó là đương nhiên. Từng có một lần, sau khi Sở Dương tiến vào Thiết Vân, chúng ta vẫn luôn ở trong một căn phòng, xử lý sự vụ, hôm đó không có việc gì, lại nói tới vấn đề thân thế."
"Hắn nói như thế nào?" Dương Nhược Lan khẩn trương hỏi.
Ô Thiến Thiến ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng một cái, tựa hồ đang kỳ quái, vì sao nàng lại khẩn trương như vậy, nói: "Lúc ấy, chúng ta đang trở về trên đường, thấy rất nhiều cha mẹ vì mạng sống mà bán con mình đi. Lúc ấy ta nói, những hài tử này thật đáng thương... Khi đó Sở Dương từng nói một câu...."
"Nói cái gì?" Dương Nhược Lan vội vàng hỏi.
Ô Thiến Thiến ngẩng đầu lên, nhớ lại biểu tình của Sở Dương khi đó, thật lâu sau mới nói: "Lúc đó Sở Dương nói: "những hài tử này vẫn chưa tính là đáng thương. Bởi vì bọn chúng còn có một chút giá trị. Ít nhất chúng cũng biết, cha mẹ qúa bất đắc dĩ cho nên mới bán chúng. Cho dù là không còn cha mẹ, nhưng cũng đổi lấy được một cái giá. Cho nên chính chúng biết, cũng không phản kháng. Thảm nhất, chính là loại vừa mới sinh ra, đã bị ném đi như rác rưởi. Đó mới là thảm nhất! Thậm chí ngay cả nửa điểm giá trị cũng không có, ngay cả tư cách mua bán cũng không có."
Hắn nói như vậy, ta biết hắn lại nghĩ tới thân thế của mình, vốn không định nói tiếp, nhưng lúc đó, Sở Dương lại hít sâu một hơi, bảo ta mua tất cả hài tử hôn đó, sau đó Bổ Thiên các bỏ vốn, đưa bọn chúng vào học đường, chính là Vân Thiên học đường hiện tại. Thu dụng, tất cả đều là những hài tử vì cuộc sống bức bách mà bị bán đi.
Cho dù hiện tại Sở Dương đã đi rồi, nhưng công việc này vẫn chưa từng đình chỉ. Bệ hạ cùng Bổ Thiên các luôn luôn tiếp tục chuyện này.
Những lời tiếp theo của Ô Thiến Thiến, Dương Nhược Lan căn bản không nghe thấy một chữ nào. Trong đầu nàng ầm ầm nổ tung, chỉ quanh quẩn một câu nói: Thảm nhất chính là loại vừa mới sinh ra, đã bị ném đi như rác rưởi. Đây mới là loại thảm nhất! Thậm chí ngay cả nửa điểm gái trị cũng không có, ngay cả tư cách bị mua bán cũng không có!
Những lời này không ngừng vang lên, Dương Nhược Lan chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh. Linh hồn của mình, cũng giống như bị nghiền nát thành tro bụi vô số lần.
Khi Sở Dương nói như vậy, trong lòng hắn nghĩ điều gì? Trong lòng hắn có đau hay không? Có hận hay không? Khi nói như vậy, tim hắn có tan nát hay không?