"Sở diêm vương, lần này, các ngươi muốn đối phó Âu gia chúng ta?" Đại trưởng lão, phận nộ nói: "ngươi thật to gan!"
Sở Dương khẽ cười, nói: "Âu gia các ngươi mà cũng nói loại lời vô nghĩa như vậy sao? Thiên Binh các chúng ta đã tấn công tới nơi này, ngươi không ngờ vẫn không dám xác định chúng ta đang đối phó các ngươi?"
Hăn có chút thương hại, nói: "Chỉ số thông minh của ngươi thấp như vậy sao?"
"Ngươi!" Đại trưởng lão phẫn nộ, hai hàng lông mày trắng xóa khẽ rung lên, lập tức hít sâu một hơi, đè nén tâm hỏa xuống, nói: "Sở diêm vương, chuyện ngày đó, là Âu gia chúng ta không suy xét kỹ, đắc tội ngươi, ngươi tới báo thù, chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Bất quá, ngươi đã giết không ít người của Âu gia chúng ta, thành bảo cũng bị ngươi công phá, ngay cả có muôn vàn cừu hận, cũng có thể tiêu giải rồi chứ? Huống chi, các ngươi cũng không có tổn thất thương vong gì!"
Đôi mắt như cá chết của hắn tựa hồ hòa hoãn trở lại, chậm rãi, nói: "Sở diêm vương, nếu như ngươi thối lui, lão phu cam tâm tình nguyện bỏ qua chuyện cũ, sau này cùng Thiên Binh các các ngươi nước sông không phạm nước giếng! Ngươi thấy thế nào?"
Lời đại trưởng lão khiến cho người của Âu thị gia tộc trở nên xôn xao.
Bọn họ không thể tưởng được, đại trưởng lão vẫn luôn luôn cường thế, hôm nay đối diện với địch nhân lại yếu thế như vậy. Làm mất sạch thể diện Âu thị gia tộc.
Đại trưởng lão cũng là bất đắc dĩ, đối phương chỉ xuất hiện một mình Sở diêm vương, nhưng còn có không biết bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp phía sau. Trận chiến hôm nay, Âu gia thật sự đã rơi xuống hạ phong. Nếu như Sở diêm vương có thể rút đi, coi như miễn được một trường hạo kiếp. Chỉ cần qua được hôm nay, có thể khiến Sở diêm vương chết thảm không thể thảm hơn!
Tuy yếu thế, nhưng cũng là kế hoãn binh! Chịu nhục, mới là hành vi bậc đại trượng phu.
Huống chi, lão tổ tới bây giờ còn chưa hiện thân, cho dù đối phương không lùi, kéo thêm một hồi thời gian, chờ tới lúc lão tổ tông xuất hiện, cũng có thêm mấy phần thắng!
Sở Dương cười ha hả, nói: "Đại trưởng lão thật là biết nói đùa. Chúng ta kỳ thật có rất nhiều hiểu lầm. Đương nhiên, hóa giải hiểu lầm xong thì không sao nữa rồi. Tục ngữ nói, oan gia nên giải không nên kết, một bằng hữu một con đường, một địch nhân một bức tường đổ, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, mặc hắn thiêu đốt lửa giận, có thể buông tay thì hãy buông tay, có thể tha người thì nên tha người... Đại trưởng lão thật là một vị trưởng giả cơ trí!"
Mấy câu vừa nói ra, sắc mặt đại trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc. Đối phương nhượng bộ như thế, ngay cả hắn cũng phải chấn động.
Sở Dương đương nhiên nhìn ra ý đồ đối phương. Bất quá chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Vừa vặn phe mình cũng cần kéo dài thời gian, đương nhiên là gian phu dâm phụ, ăn nhịp với nhau.
Đại trưởng lão bên này kéo dài, cũng chỉ có thể kéo dài tới lúc vị lão tổ tông Âu gia kia lộ diện, mà bên mình đã sớm có đối sách, Tạ Tri Thu chuẩn bị sẵn sáng, lão gia hảo kia phỏng chừng có ló mặt ra, cũng chẳng có tác dụng gì.
Về phần những thứ khác, Âu thị gia tộc tuyệt đối không có viện binh hay vũ lực khác rồi, Sở Dương căn bản không sợ!
Nhưng hắn kéo dài thời gian, là bởi vì đám đại hỏa mà chính hắn đốt lên. Hai trăm cao thủ đề từ trong liệt hỏa xông ra. Những người nguyên khí thuộc tình hàn còn dễ nói một chút, nhưng có bảy tám chục vị cao thủ vương tọa bị bỏng rộp mức độ khác nhau.
Hắn đốt cùng lúc nhiều dầu hỏa như vậy, nhiệt độ trong nháy mắt đó, gần như ngay cả nham thạch cũng phải nóng chảy...
Tuy mọi người mang theo thương thế xông vào, nhưng sắp đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng tới thực lực tạo thành nhiều thương vong không cần thiết.
Mà điểm này, đại trưởng lão căn bản không biết.
Đại trưởng lão kéo dài thời gian, Sở Dương đương nhiên phải lợi dụng. Hiện tại đám người Cố Độc Hành đang đem ba viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh hòa tan vào trong một chén sinh cơ tuyền thủy thật lớn. Người bị bỏng, người bị thương, mỗi người một ngụm... tranh thủ thời gian chữa thương...
Khoảng thời gian náy hiếm có vô cùng a.
"Vậy.....ý Sở ngự tọa là... nên dừng tay?" Đại trưởng lão thử hòi.
"Dừng tay? Đúng, đương nhiên phải dừng tay!" Sở Dương liên tục gật đầu: "Giữa chúng cũng không có thù giết cha đoạt vợ... Ngươi nói có đúng không... Hơn nữa đại trưởng lão ngươi cũng có tuổi rồi, nếu bắt ta có thù đoạt vợ với ngươi... phỏng chừng ta cũng không làm nổi...Ngươi nói có đúng ? Hiểu lầm thôi, làm sáng tỏ là tốt rồi, đại trưởng lão có thể cân nhắc bồi thường một chút cho ta, ta đây quay đầu đi ngay, tuyệt không nói hai lời!"
"Ngươi muốn bồi thường thế nào?" Đại trưởng lão chẳng buồn tức giận, vội vàng hỏi, trong lòng thầm nghĩ, ngươi còn muốn tạo thù đoạt vợ với lão phu? Lão bà của ta đã sớm bị ta tế luyện thành ngũ độc chi thân rồi, hiện tại đã ở dưới âm phủ, ngươi muốn cướp lão bà ta, trước tiên phải xuống dưới đó hãy nói...."
"Ta tính...." Sở ngự tọa ngửa mặt lên trời, vẻ mặt nghiêm túc tính toán: "Âu gia các ngươi lúc trước lừa ta, lại phục kích ta.. Sau đó... phí tổn thất thân thể ta, phí tổn thất tình cảm, phí tổn thất thanh xuân, phí tổn thất vật phẩm, phí tổn thất lửa giận hại gan, phí tổn thất buồn bực trong lòng, phí tổn thất ảnh hưởng tới mỹ dung, phí tổn thất gây trở ngại tán gái...."
Hắn liên tiếp liệt kê phí tổn thất, không ngờ lên tới ba bốn mươi loại tổn thất. Đại trưởng lão đối diện chỉ nghe mà nổi giận trong lòng, chỉ hận không thể lập tức bóp chết hắn. Nhưng hiện tại tình thế không bằng người, không thể không nhẫn nhịn, gượng cười lắng nghe.
Chỉ cần lừa tên hỗn đản này đi rồi, cái gì cũng dễ nói! Sau này muốn tên tiểu này tròn hay méo, còn không phải một câu nói sao?
Sở Dương thao thao bất tuyệt, kể các loạn tổn thất của mình, chờ tới khí Cố Độc Hành ho nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi."
Lúc này hắn mới dừng lại, thở dốc một hơi, nói: "Như vậy thôi. Các ngươi cứ bồi thường cho ta là được rồi."
"Ngươi rốt cuộc muốn bồi thường cái gì?" Đại trưởng lão nén giận, trong mắt đã chớp động lửa giận.
"Rất đơn giản, Âu thị gia tộc các ngươi tự sát tập thể, đem địa bàn nơi này tặng lại cho ta. Vậy coi như tạm được." Sở Dương cười nhạt: "Ngươi thấy thế nào?"
Cả người trưởng lão đều run rẩy, mắt như muốn lồi ra, nghiến răng, gằn ra từng chữ: "ngươi đang đùa giỡn ta?"
"Thông minh!" Sở Dương vỗ tay ba ba, cười tủm tỉm nói: "Ngươi thật là một thiếu nhi thiên tài!"
Khóe mắt đại trưởng lão nhìn Sở Dương, không ngờ tức đến thở khò khè, cả người giống như một quả bóng cao su tràn đầy lửa giận, chậm rãi phồng lên, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Vương bát đản."
"Đừng lớn tiếng gọi tên mình như vậy!" Sở Dương chân thành nói: "Như vậy là không tốt. Người khác sẽ chửi chết ngươi đó."
"Chết!" Đại trưởng lõa phẫn nộ tới mất đi lý trí. Thân hình nhoáng lên một cái, đã bổ nhào về phía trước, thân còn chưa tới, nhưng không trung đã phát ra kình khí sắc bén phá không!
"Trở về!" Hai bóng người lóe lên, hai vị cao thủ hoàng tọa từ trong sương mù dày đặc phía sau lưng Sở Dương chợt lóe lên xuất hiện, tiếp đòn của đại trưởng lão.
Lập tức,sương mù dày đặc cuồn cuộn chuyển động, hơn hai trăm cao thủ lẳng lặng xuất hiện. Cả đám đều mặc hắc y hắc bào, trên mặt đeo một cái mặt nạ dữ tợn.
Bang bang hai tiếng, đại trưởng lão lộn người một cái, quay trở về chỗ cũ, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn hai trăm người trước mắt, phát hiện, đối phương không ngờ thấp nhất cũng là cao thủ vương tọa nhất phẩm!
Sở diêm vương từ nơi nào kiếm được nhiều cao thủ như vậy?
"Đây... đều là người của Thiên Binh các các ngươi?" Ánh mắt đại trưởng lão chớp động, hỏi.
"Đương nhiên, bọn họ không phải người của Thiên Binh các, thì chẳng lẽ là người của Âu gia các ngươi chắc?" Sở Dương bĩu môi, cười dài, nói: "Đầu hàng đi, rồi tự sát. Ngoan nào."
Đại trưởng lão thoáng lảo đảo, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Ở phía sau hắn, từ trong đám người Âu thị gia tộc truyền ra mấy tiếng kinh hô, trở nên náo loạn.
Đội hình đối phương, không ngờ lại cường đại tới vậy?
Ánh mắt Sở Dương biến lạnh, sát khí chậm rãi càng lúc càng đậm, cuối cùng vung tay lên: "Lên! Giết hết! Một tên cũng không để lại!"
Lệnh vừa xuất, hơn hai trăm người cùng động thủ!
Lao thẳng về phía đám đông Âu thị gia tộc. Tiếng hô giết vang lên bốn phía, đao quang kiếm ảnh chớp động không ngừng, tiếng kêu thảm thiết vang lên phía trước đầu tiên.
Đại trưởng lão kinh ngạc đứng đối diện Sở Dương, nhìn đám địch nhân thần bí xung phong liều chết qua qua lại lại giữa đại trận vạn độc mà gia tộc mình khổ tâm bố trí, hoàn toàn không có nửa điểm ảnh hưởng, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Âu thị gia tộc xong rồi.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, trong lòng đại rtưởng lão lại càng thêm khó chịu.
"Ta chỉ muốn hỏi một chuyện...." Đại trưởng lão lộ vẻ sầu thảm, cười: "Các ngươi thế nào lại không sợ độc?"
"Rất đơn giản, thể chất chúng ta tốt." Sở Dương vênh váo.
Đại trưởng lão biết đối phương không chịu nói, thở dài một tiếng, đột nhiên hét lớn: "Lão tổ tông! Lão tổ tông, ngài ở đâu, mau ra đi! Âu thị gia tộc xong rồi, Âu thị gia tộc xong rồi...."
Thanh âm giống như sét đánh, truyền ra thật xa. Trong thanh âm tràn ngập bi thương tuyệt vọng, gần như ai cũng có thể nghe thấy được.
Dại trưởng lão biết, xảy ra chuyện lớn như vậy, lão tổ tông nhất định biết, hơn nữa hiện tại cũng khẳng định đang quan sát, nhưng chính là vì như vậy, cho nên hắn mới càng trở nên bi thương!
Gia tộc của chính mình, lão tổ tông cũng trơ mắt nhìn nó bị diệt vong sao?
Tiếng hô giết vẫn như trước, người Âu thị gia tộc vẫn lần lượt ngã xuống, một đám võ tôn võ tông chống lại một đám vương tọa hoàng tọa, chênh lệch quá lớn, không thể nào tính toán bằng lẽ thường.
Đại trưởng lão rốt cuộc cũng nhảy vào vòng chiến, bi phẫn xuất thủ!
Hnắ muốn tìm được Sở diêm vương, trước tiên đánh gục tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện này. Nhưng trong nháy mắt đã bị vây công, căn bản không thể nào tới được chỗ Sở diêm vương, chỉ có thể nhìn tên hỗn đản trời đánh đó không ngừng lén lét ám toán, vô số tộc nhân Âu thị gia tộc lần lượt ngã xuống dưới tay hắn.
Ngạo Tà Vân giết tới phát điên rồi! Hắn đeo mặt nạ Thiên Binh các, giết tới đỏ cả mắt! Mỗi lần giết một người, trong lòng lại hét lớn một tiếng: Báo thù! Ta báo thù cho các ngươi!
Trong lòng càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng cừu hận: Hắn đã phấn đấu quên mình! Chỉ cần giết địch!
Khuôn mặt Đỗ Thanh Vân, Tần Chiến lần lượt hiện ra trước mắt hắn, trong mắt vẫn mang theo một sự lo lắng, quan thiết.
Đỗ thúc, Tần thúc, ta đang báo thù cho các ngươi! Các ngươi nhìn thấy không?
Ngạo Tà Vân điên cuồng giết, trong lòng đau đớn, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
"Các ngươi thấy không? Các ngươi thấy không?" Ngạo Tà Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời thét gào, nước mắt tung hoành: "Ta báo thù cho các ngươi rồi! Báo thù rồi! Báo thù rồi...."
Tiên huyết tanh nồng tung tóe, Ngạo Tà Vân điên cuồng chém một tên địch nhân trước mắt thành hai khúc. Xuất một kiếm, lại hét lớn một tiếng, càng về sau, không ngờ đã từ gào thét thành khóc lớn. Khóc tới đứt đoạn ruột gan, khóc tới nước mắt giàn dụa!
Vừa khóc lớn, vừa xuất kiếm giết địch!
"Ta hận....Bởi vì cho dù ta giết sạch địch nhân rồi, các ngươi cũng không thể nhìn thấy nữa... nhìn không thấy nữa rồi...."