Chương 32: Buôn bán tốt ghê ấy, có cả shipper nữa kìa! (1)
“Tôi chuẩn bị kêu shipper đi mua bánh bao cùng, như vậy nhiều người thì có thể mua được nhiều hơn.”
Hiểu Lâm nói xong chớp đôi mắt to nhìn ông chủ, dáng vẻ còn có chút ngượng ngùng:
Ông chủ tức khắp hiểu ngay tắp lự:
“Tốn bao nhiêu tiền nào về rồi tôi trả, tính cả phần của cô luôn.”
“Ông chủ muôn năm!”
Sau khi đạt được mục đích, Hiểu Lâm vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng làm việc, gửi tin tức tốt qua cho Giả Lam:
Thuận tiện kể lại câu chuyện vừa rồi, dáng vẻ như cầu khen ngợi:
Giả Lam cũng không phụ sự mong đợi của cô, cảm động khóc như mưa:
“Sủng quá đi thôi, hai người ở bên nhau đi!”
Thấy những lời Giả Lam gửi đến, Hiểu Lâm thoáng cái đã hiểu được ý tứ trong đó:
“Ông chủ của tớ ba mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao, có tiền có mặt, tự mình gây dựng nên công ty, sao mà coi trọng tớ được?”
Hiểu Lâm còn chẳng hề nghĩ đến phương diện này bao giờ:
Ông chủ của cô hoàn toàn chính là một người cuồng công việc: Nếu không phải ở công ty ngày có thể kiếm được tiền thật, với loại công tác cường độ cao như thế cô đã sớm bỏ chạy rồi:
Ngày nào ông chủ cũng đi đầu tăng ca, dáng vẻ như công tác đến khi nào chết thì mới dừng lại, căn bản là không cần phụ nữ được không:
Giả Lam cũng không có ý muốn tranh luận với cô, chỉ thúc giục cô mau mau mang theo anh trai shipper cùng đi xếp hàng mua bánh bao mới là chính sự:
Hiểu Lâm im lặng cạn lời, đây đúng là bạn thân thiệt mà!
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hiểu Lâm tính toán một chút, cô bốn cái bánh bao, bạn thân bốn cái bánh bao, ông chủ mười cái bánh bao, vậy thì cần đến bốn shipper:
Vì vậy cô nhanh chóng đặt đơn, sau đó trước sau nhận cuộc gọi từ bốn anh trai shipper:
Bởi vì chấp nhận tăng giá nếu có xếp hàng, cho nên shipper nhận rất nhanh:
Mấy người đều tập hợp ở cổng công viên Hoa Quả Sơn trước 8 giờ:
Sau đó không cần Giả Lam nhắc nhở, mấy người nháy mắt đã thấy được quầy bánh bao đang có đội ngũ xếp hàng:
Ở cổng công viên chỉ có quầy bánh bao này là bắt mắt nhất.
Ngọn đèn nhỏ lóe sáng, còn rất nhiều người đang xếp hàng:
Mấy quầy hàng còn lại thì chả thấy người đâu, trống trơn không có một ai:
“Đi, chúng ta đi xếp hàng trước.”
Hiểu Lâm thấy mới 8 giờ đã có nhiều người xếp hàng như vậy, kêu bốn anh trai shipper cùng chạy đến cuối đội ngũ xếp hàng:
Trong đội ngũ, bây giờ Văn Nam Tiểu Vương không làm thêm giờ, xếp ở hàng đầu, tại vị trí thứ 3:
Ngày hôm qua hai người tăng ca, chờ đến lúc họ chạy đến thì Lâm Chu đã dẹp quầy rồi:
Ngày hôm nay bọn họ vừa tan tầm đã chạy đến, căn bản là không cho ông chủ cơ hội đi tìm bọn họ, cho nên cũng chiếm được vị trí rất tốt:
“Hà hà tôi muốn mua nhiều một chút, phòng ngừa sau này có ngày nào đó tăng ca thì không ăn được.”
Tiểu Vương nhìn bánh bao đã bỏ vào lồng hấp, trong mắt toàn là vẻ chờ mong:
Bánh bao hôm nay là bánh bao mặn, một cái là nhân đậu hũ cay tê anh chưa ăn qua, một cái là bánh bao nhân thịt, anh đều thích ăn cả:
“Cho tôi hai mươi cái!”
Khách hàng đằng sau hai người kinh ngạc nhìn họ:
Lập tức nhìn ra bọn họ thật sự không biết rồi mở miệng nhắc nhở: “Ngày hôm qua ông chủ bắt đầu giới hạn lượng mua sắm, mỗi người chỉ cho mua bốn cái bánh bao thôi.”
Văn Nam Tiểu Vương nghe nói như thế, trực tiếp trợn tròn mắt:
Sự hưng phấn trên mặt cũng đọng lại:
Đằng sau có người nghe thấy lời bọn họ nói, hơi bực dọc nói: “Chính là do có rất nhiều người như các anh đây, mỗi người đều mua mười mấy cái nên mới dẫn đến rất nhiều người không mua được bánh bao đó.”
Anh đều đã chạy không suốt hai ngày rồi, cũng bởi vì mấy người xếp đằng trước mua quá nhiều, hoàn toàn không để cho người đến sau mua:
“May mà ông chủ giới hạn lượng mua sắm, không thì tất cả mọi người đều không có mà ăn rồi: Ai đến đầu tiên, trực tiếp bao hết toàn bộ cho xong.”
“Giới hạn lượng mua tốt thật, như vậy sẽ có nhiều người mua được hơn, một người bốn cái cũng đủ ăn.”
Liên tiếp có người tiếp lời, Văn Nam Tiểu Vương sợ đến không dám lên tiếng:
Theo ngay sau đó là nỗi đau vì suy nghĩ tan biến:
Thực sự là quá đau lòng, tại sao khi đến lượt bọn họ muốn làm như vậy thì lại giới hạn lượng mua chứ:
“Ngày hôm qua tôi còn thấy có người một lần mua ba mươi cái cơ: Sau đó rất nhiều người không muốn, bảo ông chủ giới hạn lượng mua: May mà ông chủ đáp ứng rồi, nếu không tôi thấy có nhiều người như vậy, những người còn lại căn bản là không ăn được.”
“Mua mười cái tôi còn có thể hiểu được, ba mươi cái sao anh ta ăn hết nổi?”
“Giới hạn lượng mua tốt thật, như vậy dù tôi xếp ở phía sau cũng không cần lo lắng việc không mua được.”
“...”
Lâm Chu cũng nghe thấy lời nghị luận của các khách hàng, nhưng lại không có cảm giác gì: