Chương 5: Đã mở hàng chưa? Nướng bao nhiêu xiên? Kiếm được bao nhiêu tiền rồi? (1)
Trong quá trình hấp, phần mỡ bên trong trong nhân thịt chảy ra: Lớp vỏ trong lẫn ngoài đều bị loại nước sốt trơn bóng này làm mềm, cắn một miếng là miệng toàn mùi thơm của thịt bò:
Người làm loại bánh này thật sự rất có tâm, vỏ mỏng nhân nhiều nên mỗi miếng đều có thể cắn vào đến phần thịt: Vị cay nhẹ bên trong còn có tác dụng nâng tầm món ăn, vừa khiến cảm nhận phong phú hơn vừa kích thích cơn thèm ăn: Hơn nữa, nó còn giúp giảm bớt cảm giác ngán ngấy của nhân bánh:
Đúng là ngon đến mức có thể nuốt luôn cả lưỡi!
Chén liền tù tì hết hai cái bánh, cảm giác đói đến mức có thể ăn hết cả con trâu của Văn Nam mới dịu xuống:
Anh dần cảm nhận được: bánh bao 10 tệ một cái ăn ngon đến mức nào!
Lâm Chu đứng phía sau quầy hàng, thấy bánh bao nhân đậu hũ đã bán hết thì đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ bán nốt bánh bao thịt bò: Cậu bỏ lồng không xuống dưới, chuyển số bánh còn lại lên trên:
Lần lượt lấy ra 200 cái bánh bao đã được gói cẩn thận ở nhà, bỏ vào lồng, bật bếp hấp:
“Đợt bánh đầu tiên đã bán hết rồi: Đợt bánh nhân đậu hũ cay tê mới phải 15 phút nữa mới có: Bánh bao nhân thịt bò thì 20 phút.”
Mới có nửa tiếng, mẻ bánh đầu tiên đã bán hết veo:
Buôn bán đắt hàng hơn cậu tưởng nhiều:
Vương Truyền Quyên vừa ăn hết bánh, nghĩ bụng ngon thế này thì phải mua thêm mấy cái về nhà, ngày mai lấy ra coi như bữa sáng cũng được: Ai ngờ lại hết nhanh thế, mẻ sau còn phải đợi lâu quá: Nghĩ lại thì thôi bỏ đi:
Văn Nam nghe thấy chủ quán thông báo mới biết là có cả bánh bao nhân đậu hũ cay tê, luyến tiếc nhìn quanh một vòng: Anh còn chưa biết bánh bao nhân đậu hũ có mùi vị thế nào đâu:
Thế nhưng đã có bánh bao nhân thịt bò nên anh cũng không ở lại chờ mẻ mới như những người khác mà mang xách theo chỗ bánh còn lại, chuẩn bị đi về:
Đã 9 giờ rồi, không còn sớm sủa gì nữa:
Ông chú bán xiên quen bên cạnh nhìn khách khứa xếp thành hàng dài bất tận trước quầy hàng của Lâm Chu, trong mắt đầy vẻ hâm mộ:
Nói thật là mỗi ngày bọn họ đều đến đây bày quán, cứ trời tối là chẳng có mấy ai ghé mua hàng:
Một là do những người đến đây đều đã trưởng thành, đã qua cái tuổi thích ăn mấy thứ như xiên que:
Với lại tối mờ tối mịt còn mò đến công viên chạy bộ, đa phần đều là muốn rèn luyện sức khỏe hoặc vóc dáng…Ai thèm ăn loại thực phẩm rác như xiển bẩn chứ:
Cho nên bán chậm cũng là chuyện thường:
Thế nên lúc nhìn thấy quầy hàng của Lâm Chu, suy nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu ông ta chính là: chưa thấy ai đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến công viên bán bánh bao, ế chắc luôn:
Ai ngờ lại bị vả mặt đau ghê!
Quán xiên que của ông ta nằm chình ình bên cạnh thế mà không có một mống khách nào, quán bánh bao thì ngược lại, đông đến mức phải xếp hàng: Nhìn thế nào cũng thấy ngang trái, không hợp với lẽ thường:
Giờ đâu phải sáng sớm, sao lắm người đến mua bánh bao ăn vậy trời!
Ông chú không hiểu nhưng ngửi mùi thơm điếc mũi thì cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng:
Đến lúc ăn thử xong, ông chú mới hiểu tại sao người ta nửa đêm nửa hôm bán bánh bao mà còn đắt hàng như thế!
Cái chính là ăn ngon quá xá luôn!
Má ơi, ông ta sống qua mấy chục nồi bánh chưng mà cũng chưa từng được ăn bánh bao ngon như này!
Bảo sao người ta lại đắt hàng:
Ăn ngon đến mức này thì dù bán ở đâu vào giờ nào cũng đắt như tôm tươi cả thôi!
Ông chú bán xiên que ghen tị đến mức ứa cả nước miếng:
“Ngon không ông anh?”
Ông chủ quán nướng cách xa hơn một tí, thấy hàng bánh bao buôn may bán đắt thì cũng cực kỳ đỏ mắt: Thấy ông chủ xiên que mua bánh nên tò mò xáp lại hỏi thử:
“Ngon, thật sự là quá ngon, Tôi chưa từng được ăn loại bánh bao nào ngon thế này!”
Nếu không phải là cảm thấy hơi đắt, chắc chắn là ông chú xiên que sẽ ăn đến căng bụng mới thôi:
“Ngửi thơm thật đấy.”
Ông chủ quán nướng bị kích thích, cũng muốn ăn thử xem sao:
Có điều khi thấy ánh mắt không hề có tí lay động của bà xã đang đứng bên cạnh, ông ta thấy bản thân vẫn nên im lặng thì hơn:
Bọn họ ra bày quán bán hàng để kiếm tiền bỏ túi chứ không phải để móc tiền trong túi ra tiêu!
Đừng có tiền đã không kiếm được mà còn dâng cho người khác:
Đối diện với ánh mắt thèm thuồng của chồng, bà vợ vẫn nhẫn tâm bơ đẹp, coi như không nhìn thấy:
Thế nhưng khi lồng hấp bánh thứ hai toả mùi thơm ngào ngạt, bọn họ lại bắt đầu bị dụ dỗ:
Bà vợ hít mũi, lặng lẽ kéo khẩu trang lên:
Ông chủ quán nướng: …
“bà xã, bà có đói không?”
Người đàn ông lượn đến trước mặt vợ, hỏi han có vẻ rất chi là quan tâm:
Bà vợ lạnh nhạt lắc đầu:
“Tôi thấy bánh nhà kia rất ngon, bà có muốn ăn không? Tôi chạy sang mua hai cái về ăn thử.”