Giọng nói này khiến Vân Triệt hơi sửng sốt, xoay người lại, hơi ngây người nhìn nam nhân cao lớn phía trước… A không, là thiếu niên! Nhưng chỉ nhìn hình thể một cách đơn thuần, tuyệt đối sẽ không ai tin tưởng hắn là một thiếu niên chỉ có mười lăm tuổi. Thân cao chừng hai thước hai ba, thân thể càng cường tráng kinh người, từng cuộn cơ bắp nhô lên thật cao, đứng ở nơi đó cũng giống như một tòa núi nhỏ.
- Nguyên Bá! Sao đệ lại ở đây?
Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc nói. Thiếu niên cao lớn kinh người này, rõ ràng chính là đệ đệ của Hạ Khuynh Nguyệt, cũng là đồng đảng duy nhất từ bé đến lớn của hắn -- Hạ Nguyên Bá!
- Tỷ phu, thật sự là huynh!
Khi thấy rõ mặt Vân Triệt, giọng Hạ Nguyên Bá càng lớn hơn vài phần, mang theo khuôn mặt kinh hỉ lao đến. Theo bước chạy của hắn, mặt đất đều ngầm rung động, nhìn tư thế kia của Hạ Nguyên Bá, làm giống như một con gấu đến ôm, Vân Triệt không khỏi da đầu run lên một trận, theo bản năng lui ra sau hai ba bước… Bị như vậy ôm lấy, gãy xương đều là nhẹ.
- Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng!
Vân Triệt vội vàng xua tay, ngừng Hạ Nguyên Bá thiếu chút nữa kích động ôm tới, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, lại hỏi một lần nữa:
- Nguyên Bá, sao đệ lại có thể ở đây?
- Đây nên do đệ hỏi tỷ phu mới đúng.
Khuôn mặt Hạ Nguyên Bá kích động đỏ bừng,
- Nửa năm trước, đệ nghe nói huynh bị đuổi ra khỏi nhà, đệ tìm huynh thật nhiều ngày, đều không tìm được, Hu, huynh không có việc gì thật sự quá tốt, đệ còn tưởng rằng huynh đã xảy ra chuyện gì đó, suốt nửa năm qua cũng chưa từng ngủ yên ổn.
Kinh hỉ và thân thiết của Hạ Nguyên Bá hoàn toàn xuất ra từ nội tâm, trên thế giới này trừ Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch ra, người thật tình quan tâm hắn cũng chỉ có Hạ Nguyên Bá chơi chung từ nhỏ đến lớn. Trong lòng Vân Triệt cảm động một trận, tiến lên vỗ vỗ cánh tay cường tráng của hắn:
- Yên tâm đi, mạng ta cực kỳ cứng rắn, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Bị đuổi ra khỏi Tiêu môn cũng là một chuyện tốt, thế giới bên ngoài, có thể càng phấn khích hơn Lưu Vân thành mà nhóm người chúng ta ngây ngốc mười năm nhiều. Nửa năm này ta vẫn từ Lưu Vân thành đi về phía tây, bây giờ mới đến Tân Nguyệt thành. Đệ ở đây… Không phải là?
Vân Triệt liếc mắt, nhìn thoáng qua tấm biển hiệu lớn bắt mắt Tân Nguyệt huyền phủ kia.
- Hắc hắc, tỷ phu quả nhiên thông minh, bây giờ đệ đang ở trong Tân Nguyệt huyền phủ.
Nói đến Tân Nguyệt huyền phủ, trên mặt Hạ Nguyên Bá hơi lộ ra vẻ đắc ý:
- Nửa năm trước đệ liền tới đây, nhưng lại vào ban một của Tân Nguyệt huyền phủ.
- Ban một? Ban này rất khó tiến vào?
Nghe khẩu khí của Hạ Nguyên Bá, “Ban một” này có vẻ rất lợi hại.
- Đó là đương nhiên.
Hạ Nguyên Bá gật đầu, đắc ý nói:
- Ban một do đại trưởng lão huyền phủ tự mình quản lý, yêu cầu tiến vào ban một là cao nhất. Hoặc phải có thiên phú cũng đủ tốt, hoặc là… Hắc hắc, chính là có đủ quan hệ.
Vân Triệt nhớ được nửa năm trước Hạ Nguyên Bá chỉ là cảnh giới Sơ Huyền cấp bốn, đạt tới cấp bậc này ở tuổi đó có thể được xưng tụng là bình thường, không hề có nửa xu liên quan tới “Thiên phú cũng đủ tốt”, như vậy chỉ có thể là vế sau. Vân Triệt tỏ vẻ hoài nghi nói:
- Nhà các đệ và Tân Nguyệt huyền phủ còn có sâu xa?
Hạ Nguyên Bá hơi ngượng ngùng cười cười, nói:
- A, thật ra là gia gia của đệ khi còn trẻ thường xuyên đến Tân Nguyệt thành, biết một người bạn rất thân ở Tân Nguyệt thành. Sau này bằng hữu của gia gia liền trở thành một trong những phó phủ chủ của Tân Nguyệt huyền phủ, cho nên, đệ không qua khảo hạch liền trực tiếp tiến vào Tân Nguyệt huyền phủ, còn vào ban một.
- Không nói chuyện đó. Tỷ phu, huynh vẫn luôn một mình sao? Ở Tân Nguyệt thành không tìm được chỗ đặt chân? Tiếp theo dự định làm gì?
Hạ Nguyên Bá hơi lo lắng hỏi, tình cảm thân thiết này không cần phải nói. Hắn quá quen thuộc Vân Triệt, thể chất bình thường, trước mười sáu tuổi chưa bao giờ ra khỏi Lưu Vân thành, mấu chốt nhất chính là, Huyền mạch của Vân Triệt bị tàn phế, vốn ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, hắn không lo lắng cũng khó khăn.
- Đệ nói tự mình quản lý ban một các đệ là đại trưởng lão, có phải tên Tư Không Hàn không?
Vân Triệt chưa trả lời vấn đề của Hạ Nguyên Bá, ngẩng đầu nói. Thân hình của hắn không tính là thấp, nhưng đứng ở trước mặt Hạ Nguyên Bá, hắn cảm giác mình quả thật giống như người nhỏ bé trong nước đi ra.
- Ừm, đúng vậy. Chính là Tư Không trưởng lão. Tỷ phu, không phải huynh mới đến Tân Nguyệt thành sao? Sao có thể biết được Tư Không trưởng lão?
Hạ Nguyên Bá sờ sờ đầu hỏi.
- Hắn và gia gia của ta từng có một đoạn sâu xa, trước khi ta rời khỏi Lưu Vân thành, gia gia kêu ta tới tìm hắn.
Vân Triệt nói.
Nghe Vân Triệt nói như vậy, Hạ Nguyên Bá nhất thời hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói:
- Vậy thì tốt quá! Tư Không trưởng lão có danh vọng rất cao ở Tân Nguyệt thành, đối xử với người khác cũng vô cùng tốt, nếu hắn và Tiêu gia gia có quen biết, nói không chừng có thể an bài cho huynh chỗ đặt chân… A, nếu như có thể có thể an bài ở trong Tân Nguyệt huyền phủ thì càng tốt hơn.
Vân Triệt khẽ cười rộ lên:
- Vậy đệ dẫn ta đi tìm hắn đi.
Thật ra, Vân Triệt không có tính toán ở lâu ở Tân Nguyệt thành, dưới trời đất, chung quanh đều là chỗ mà hắn có thể lịch lãm. Chẳng qua, hắn không muốn hoang phế khổ tâm của gia gia, cũng muốn nếm thử có kỳ ngộ linh tinh gì đó ở chỗ Tư Không Hàn không.
- A, được.
Hạ Nguyên Bá lập tức gật đầu, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt khựng lại một chút, đưa tay gãi gãi lỗ tai:
- Nhưng mà, hôm nay không chắc nhất định có thể nhìn thấy. Bởi vì hôm nay vừa lúc là tân phủ chủ nhậm chức, lúc chạng vạng còn có một màn hạ yến (tiệc chúc mừng), nghe nói tông môn thế lực có tiếng trong Tân Nguyệt thành đều sẽ đến, Tư Không trưởng lão chắc đang bề bộn chuẩn bị.
Vân Triệt suy nghĩ một chút nói:
- Nói như vậy… Hay là đi một chuyến tới chỗ ở của hắn đi. Có thể nhìn thấy thì tốt, gặp không được, liền đợi ngày mai lại nói.
- A, được.
Tức thời, Hạ Nguyên Bá mang theo Vân Triệt, đi tới đại môn của Tân Nguyệt huyền phủ. Ở cửa đại môn, hai người bọn họ bị chặn lại. Thanh niên nam tử thủ vệ đưa tay chặn trước Vân Triệt:
- Không phải đệ tử trong phủ, không được đi vào.
Hạ Nguyên Bá vội vàng nói:
- Triển sư huynh, hắn là tỷ phu của ta, có việc đến tìm Tư Không trưởng lão.
Người được Hạ Nguyên Bá gọi là “Triển sư huynh” có sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói:
- Nếu bình thường, đệ tử trong phủ có khả năng mang một người tiến vào, nhưng hôm nay không được. Chạng vạng là hạ yến của phủ chủ tân nhậm, các vị trưởng lão mọi việc bận rộn, không tiện gặp khách. Nếu có việc, ngày mai lại đến đi.
- Cái này…
Hạ Nguyên Bá đành phải bất đắc dĩ nhìn Vân Triệt.
Vân Triệt thoáng suy nghĩ, lấy mộc bài mà gia gia giao cho hắn ra, nói:
- Không biết tấm mộc bài này, có thể khiến cho ta đi vào gặp Tư Không trưởng lão vào lúc này không?
- Đây là… Thất huyền bài của Tư Không trưởng lão? A, sao không sớm lấy ra, mời vào đi.
Nói xong, hắn thu cánh tay chặn ngang về, lui về phía sau một bước, ý bảo Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đi vào.
Vân Triệt chính là tùy ý thử một lần, không nghĩ tới lại còn thật sự thành công. Sau khi đi vào Tân Nguyệt huyền phủ, Hạ Nguyên Bá tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- Tỷ phu, tại sao huynh có thể có thất huyền bài của Tư Không trưởng lão? Tấm thẻ bài này chỉ có bảy trưởng lão thân cận nhất mới có thể có, dựa vào tấm thẻ bài này, cho dù người của Tân Nguyệt huyền phủ, cũng có thể tùy ý tiến vào Tân Nguyệt huyền phủ.
- Tấm thẻ bài này là do Tư Không Hàn tặng cho gia gia ta vào năm đó, có lẽ để tiện cho gia gia ta đi Tân Nguyệt huyền phủ tìm hắn đi.
Vân Triệt giải thích nói. Thầm nghĩ: Tư Không Hàn lại đưa một tấm thẻ bài như vậy cho gia gia, xem ra năm đó gia gia cho hắn cũng không phải là ân tình nhỏ bình thường.
Tức thời, Hạ Nguyên Bá mang theo Vân Triệt, lập tức đi về phía điện trưởng lão của Tân Nguyệt huyền phủ, dọc theo đường đi giới thiệu cho Vân Triệt về Tân Nguyệt huyền phủ và lịch lãm nửa năm qua của hắn.
Lúc này, trong đầu Vân Triệt bỗng truyền đến giọng nói hơi khác thường của Mạt Lỵ:
- Người này, là bằng hữu của ngươi?
- Đúng vậy. Có vấn đề gì?
Đối với việc Mạt Lỵ tự nhiên hỏi về Hạ Nguyên Bá, trong lòng Vân Triệt không thể không kinh ngạc một trận.
- Tuổi bao lớn?
- Mười lăm tuổi rưỡi.
- Mười lăm tuổi rưỡi…
Mạt Lỵ trầm ngâm một chút, sau đó giọng nói thật thấp nói:
- Người này, lại có được Bá Hoàng thần mạch!
- Bá Hoàng… Thần mạch?
Bước chân của Vân Triệt hơi dừng lại một chút, cau mày nói:
- Có ý tứ gì?
- Huyền mạch của hắn thật đặc thù, nếu so với người bình thường mạch thể của hắn còn rộng hơn gấp đôi, ngay cả cấu tạo cũng không giống vậy. Loại Huyền mạch này, có một cái tên gọi là Bá Hoàng thần mạch. Cho dù ở Thần… Hừ, tóm lại là một Huyền mạch cực kỳ hiếm thấy, nếu ở chỗ ta sinh ra, người có được Huyền mạch này, chắc chắn hùng bá một phương, phong hoàng xưng đế. Nhưng xuất hiện ở nơi này, cũng là một phế mạch! Sở dĩ thân thể của hắn cao lớn quá độ, cũng bởi vì Bá Hoàng thần mạch của hắn, có được mạch này, ở cảnh giới Sơ Huyền không rõ ràng, nhưng một khi bước vào cảnh giới Nhập Huyền, Huyền lực thành thục, từ nay về sau mỗi bước tăng lên một bậc, sẽ trả giá nỗ lực ít nhất gấp mười lần người bình thường! Hơn nữa cả đời, đều chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Nhập Huyền, vĩnh viễn không thể đột phá đến cảnh giới Chân Huyền.
Vân Triệt: “...”
- Tỷ phu, chúng ta đã đến.
Khi Vân Triệt muốn hỏi tiếp, Hạ Nguyên Bá đã kéo hắn lại, đứng ở chỗ trước điện trưởng lão.
- Đệ đi xem Tư Không trưởng lão có ở đây không.
Hạ Nguyên Bá vừa định tiến lên gõ cửa, cửa lại đột nhiên tự mở ra, một người mặc áo bào màu tối, tuổi chừng bốn mươi năm mươi đi ra. Nhìn thấy ông, Hạ Nguyên Bá vội vàng nghênh đón:
- Tư Không trưởng lão, hóa ra ngài đang ở đây, thật tốt quá.
Người này đúng là Tư Không Hàn mà Vân Triệt muốn tìm, nhưng mà tuổi của hắn nhìn qua còn ít hơn Vân Triệt tưởng tượng một chút. Nhìn thấy Hạ Nguyên Bá, hắn ôn hòa cười:
- Hả? Nguyên Bá, tìm ta có chuyện gì?
- Là tỷ phu ta, huynh ấy có chuyện tìm ngài.
Hạ Nguyên Bá nhích người sang, để Tư Không Hàn nhìn thấy Vân Triệt mới vừa rồi bị thân hình vĩ đại của hắn hoàn toàn che khuất.
Vân Triệt đi lên trước, lễ phép nói:
- Tư Không trưởng lão, vãn bối Vân Triệt, đến từ Lưu Vân thành ở hướng đông, không biết Tư Không trưởng lão còn nhớ được một cố nhân tên là Tiêu Liệt ở Lưu Vân thành không?
- Tiêu Liệt? Ngươi nói là Tiêu Liệt?
Nghe được tên này, Tư Không Hàn xuất hiện phản ứng vượt xa suy đoán của Vân Triệt, hắn một bước nhanh đã tới, hai tay túm lấy bả vai Vân Triệt:
- Hắn đang ở đây? Chẳng lẽ hắn đã tới Tân Nguyệt thành sao?
Vân Triệt lắc đầu:
- Không có. Bây giờ gia gia đang ở Lưu Vân thành. Ta theo ý của gia gia đến đây tìm ngài.
Nói xong, Vân Triệt lấy tấm thất huyền bài kia ra, đưa tới trước mắt Tư Không Hàn.
Tư Không Hàn cầm lấy thẻ bài, thở dài một tiếng, thổn thức nói:
- Đã bảy năm, những năm này vẫn muốn đi tới Lưu Vân thành vấn an hắn, lại thủy chung không thể như nguyện. Hy vọng một lần này, ta có thể thoáng hoàn trả lại một chút ân tình năm đó của hắn.