Trạm y tế thập niên 60, cùng tưởng tượng " Bệnh viện nông thôn " của Khương Điềm Điềm rất khác nhau.
Khương Điềm Điềm như đồ nhà quê đảo mắt khắp nơi, cuối cùng lặng lẽ tổng kết, phòng nơi này còn không tốt bằng nhà cô.
"Bác sĩ Ngụy!" Trần Thanh Phong còn chưa vào cửa đã thân thiện gọi, "Ngài vẫn anh tuấn tiêu sái như vậy."
Bác sĩ Ngụy khoảng bốn mươi tuổi, không biết có phải do lap động vất vả quá độ, đã bắt đầu Địa Trung Hải(1) rồi.
Trần Thanh Phong khích lệ một câu như vậy, đổi lại nhận được cái liếc mắt của ông.
Bất quá Trần Thanh Phong cũng không để tâm, vui cười hớn hở giao 2 mao tiền, nói: "Vài ngày không gặp ngài, con đây rất nhớ ngài ah."
Địa Trung Hải(1) : ý này có thể hiểu là hói đầu.
Bác sĩ Ngụy lại quăng cho Trần Thanh Phong một ánh mắt xem thường.
Tuy nói thái độ bác sĩ Ngụy không tốt, nhưng Khương Điềm Điềm ngược lại cảm thấy, bác sĩ Ngụy rất ưa thích Trần Thanh Phong, tuy mắt trợn trắng, nhưng khóe miệng lại vểnh lên đấy.
"Ngũ tẩu cậu bị thương ở đầu, khi bị đưa đến đã hôn mê.
Tuy nói hiện tại người đã tỉnh, nhưng là tôi xem trạng thái của cô ấy còn hơi mơ hồ.
Nhà các người vẫn phải là lưu tâm một tí, dù sao liên quan đến đầu đều không phải chuyện nhỏ.
Nếu không tốt lên, tranh thủ thời gian đưa đến chỗ Y tế Công xã."
Trần Thanh Phong gật đầu: "Tốt, con đã biết."
Bọn họ nói chính sự, Khương Điềm Điềm đứng ở một bên, cũng không quấy rầy.
Bác sĩ Ngụy nhìn thoáng qua Khương Điềm Điềm, lại quay đầu lại nhìn về phía Trần Thanh Phong, nhướng nhướng lông mày.
Trần Thanh Phong lập tức nói: "Bác sĩ Ngụy, đây là đồng chí Khương Điềm Điềm." Bộ dạng tươi cười đầy sáng lạn, "Là đối tượng của con."
Bác sĩ Ngụy kinh ngạc lại nhìn Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm nhu thuận cười cười.
Nói thế nào đây! Hai người cái người này, tướng mạo trông rất xứng đôi, không phải kiểu anh tuấn tiêu soái cùng thiếu nữ động lòng người.
Nhưng nhìn vào liền thấy tươi tắn, tràn đầy sức sống của mùa xuân làm người ta tinh thần phấn chấn thoải mái.
Bác sĩ Ngụy nhịn không được mà khen: "Hai người rất xứng đôi."
Bản thân nói là bản thân nói, người ngoài nói bọn họ rất xứng đôi, Trần Thanh Phong cao hứng đến nổi ngất ngây rồi.
"Đông!"
Trong bầu không khí thế này đột nhiên vang lên một tiếng ngoài ý muốn.
Bác sĩ Ngụy lập tức đứng dậy, đẩy cánh cửa bên cạnh ra, Khương Điềm Điềm thuận thế nghiêng đầu nhìn vào bên trong, một nữ nhân gương mặt chữ điền ngã xuống, cô còn chưa đứng dậy vẫn đang xoa xoa bờ mông.
Mà nằm trên giường bệnh bên cạnh là một cô nương gầy gò.
Lúc này đây, Khương Điềm Điềm ngược lại có điểm kinh ngạc!
Cô nương này, lớn lên thật là quá đẹp mắt!
Không phải đẹp theo kiểu cô nương mặt tròn, mắt to, mày rậm lưu hành bây giờ, cũng không phải loại hình tiểu Thanh Phong thích như cô, mà là cô nương ôn nhu, nhẹ nhàng như nước.
Có điểm giống, có điểm giống...
Khương Điềm Điềm thiếu chút nữa vỗ tay, cô biết rồi, cô nương này như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình thập niên 90!
Nữ chính mang trong người số mệnh sao chổi, dùng phân cảnh "Nước mắt pha lê(2)" mà nổi tiếng ah!
Nước mắt pha lê(2): trong bản raw dịch ra là "tiếng khóc pha lê", QQ thý k ổn lắm nên đổi thành "Nước mắt pha lê" ý chỉ ng con gái khóc đẹp...hình như là vậy( ╹▽╹)
Thật sự, giống vô cùng!
"Tứ tẩu, Ngũ tẩu."
Trần Thanh Phong cũng không tiến lên vịn người dậy, mà mang theo ý cười hỏi thăm: "Hai người vẫn khỏe chứ?"
Mặt chữ điền bật cười: "Tẩu không sao, nhưng tiểu Ngũ cô ấy bị đứa em dâu xui xẻo kia đẩy, đập vào đầu."
Cô nhận mệnh qua chiếu cố vợ lão Ngũ, tự nhiên cũng không thể đứng không nhìn, cô quay đầu, nói: "Đến, tẩu dìu cô."
Nữ nhân nằm trên giường bệnh ngẩng đầu, cô dứt khoát nói: "Cảm ơn Tứ tẩu."
Mặt chữ điền hơi ngơ ngác một chút, không biết vì sao, đột nhiên đã cảm thấy em dâu giống như thay đổi gì đó.
Trần Thanh Phong một đứa em chồng đương nhiên sẽ không qua vịn cô ấy, chẳng qua hắn cũng không muốn vịn, cho nên hơi nghiêng người, đứng ở bên người Khương Điềm Điềm, cùng cô sóng vai.
Ra khỏi cửa, Mặt chữ điền thoáng nhìn về Khương Điềm Điềm.
Thật ngạc nhiên, tiểu Lục một người lười như vậy mà có thể lừa gạt được một cô nương đẹp mắt thế này.
Cô lặng lẽ kéo vợ lão Ngũ một chút, ra hiệu cô nhìn, bất quá vợ lão Ngũ đại khái thật sự là tổn thương không nhẹ, ngược lại cúi thấp đầu không có phản ứng gì.
Mấy người cùng ra cửa, Trần Thanh Phong nháy mắt mấy cái với Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm một giây GET, thả chậm bước chân.
Rất nhanh, hai người đã rớt lại sau, so với Mặt chữ điền đang dìu một người còn chậm hơn.
Mặt chữ điền nhỏ giọng nói: "Tiểu lục có chút vận khí ah! Cũng không biết có thể thành hay không."
Con dâu Trần gia, vợ lão Ngũ, Tô Tiểu Mạch như trước không nói tiếng nào, cô căn bản không để tâm xem chị dâu nói gì.
Cô dựa trên người Tứ tẩu, một bước lại một bước hướng về phía Trần gia mà đi, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Cô, xuyên về rồi!
Cô vậy mà được sống một lần nữa!
Lão thiên gia thế nhưng lại cho cô cơ hội để sống lại!!!
Tô Tiểu mạch muốn thét lên, muốn khóc thật to, thế nhưng mà hiện tại cô chỉ có thể nắm chặt tay, cực lực đè nén xuống.
Một lần nữa cảm thụ từng cọng cây từng ngọn cỏ "Phong Thu Đại Đội", cô, đã trở về!
Trần Ngũ tẩu Tô Tiểu Mạch trong nội tâm ngũ vị tạp trần(3), Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người thời gian dần qua, cơ hồ có thể nói là đi một bước, ngừng ba giây rồi.
Ngũ vị tạp trần(3): ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Tiểu bát quái Khương Điềm Điềm nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Ngũ tẩu anh thật là đẹp mắt nha."
Trần Thanh Phong cũng học cô, nho nhỏ đáp: "Nếu khó coi thì Ngũ ca làm sao nhất quyết bỏ một trăm khối tiền để lấy tẩu ấy?"
Ngũ Ca hắn kết hôn hồi đầu năm 67, tuy nói không giống những năm trước chỉ có thể gặm rễ cây, thế nhưng mới tốt lên được bao nhiêu ah.
Gia đình bình thường đến mười khối tiền còn không có đấy, Ngũ ca năm đó lấy vợ cần tận 100 khối, cơ hồ làm các chị dâu khác trong nhà muốn phát điên rồi!
"Vì lấy tẩu ấy, nhà nhà cơ hồ lấy hết tiền tiết kiệm bao nhiêu năm ra, những chị dâu khác không ai ưu thích cô ấy." Trần Thanh Phong không chút bâng khuâng việc trong nhà, đều kể hết ngọn nguồn cho Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm ah một tiếng thật dài xong, nói: "Đẹp mắt, so cái gì cũng đều trọng yếu."
Trần Thanh Phong cười: "Vậy cũng đúng, đừng nói 100 khối tiền, cho dù một ngàn khối tiền để lấy em, anh cũng nguyện ý."
Khương Điềm Điềm một tay phá không khí điệu nghệ: "Thế nhưng mà anh một mao tiền cũng không có!"
Trần Thanh Phong vui tươi hớn hở: "Vậy thì cố gắng làm động lòng em nha."
Khương Điềm Điềm hé miệng nở nụ cười, nói: "Em sẽ không để mình bị xoay vòng vòng nha."
Lông mi nhỏ nhắn nhảy dựng nhảy dựng đấy, rõ ràng là làm bộ.
Trần Thanh Phong nhìn cô, thật sự là thấy thế nào cũng thích, hắn nhỏ giọng nói: "Ngày mai em ở chuồng heo chờ anh, anh có đồ muốn đưa em." (chỗ hẹn ước thặc bét sồ, nồng nàn hương thơm haha )
Khương Điềm Điềm lập tức truy vấn: "Cái gì?"
Trần Thanh Phong: "Tín vật đính ước!"
Khương Điềm Điềm nháy mắt to: "Vậy bây giờ anh cho em đi."
Trần Thanh Phong bĩu môi, đưa một cái ánh mắt: "Bà cô nhỏ, anh còn phải đề phòng người trong nhà đây này."
Khương Điềm Điềm thổi phù một tiếng bật cười, Trần Thanh Phong nhỏ giọng: "Ngày mai em liền biết."
Khương Điềm Điềm: "Tốt nha."
Trần Thanh Phong cảm thấy, giọng nói mềm mại của Khương Điềm Điềm sao mà đáng yêu quá đây này! Người phương Bắc bọn họ đều rất mạnh mẽ, cho dù Ngũ tẩu hắn, tuy rằng diện mạo nhu nhược, tính tình cũng có chút yếu đuối, nhưng mà giọng nói cũng không được như này ah.
Giọng Điềm Điềm mang theo âm cuối mềm mại, lộ ra sự ngoan ngoãn!
Lúc này, đại khái là không yên lòng, Ngũ tẩu Trần gia bỗng lảo đảo phút chốc, bất quá Trần Tứ tẩu quả là người mạnh khỏe, đã nhanh chóng đỡ được cô, không để cô ngã.
"Tô Tiểu Mạch, cô có thể hay không nhìn đường mà đi!" Trần Tứ tẩu ngữ khí có chút không tốt.
Khương Điềm Điềm nghe nói như thế, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Cái loại cảm giác quen thuộc này, lại tới nữa.
Cái tên Tô Tiểu Mạch này, giống như nghe qua ở nơi nào nha.
Khương Điềm Điềm lập tức hỏi: " Ngũ tẩu anh, gọi là cái gì nhỉ?"
Khương Điềm Điềm bỗng nuốt nước miếng một cái, cảm thấy như đã nắm bắt được đầu mối, cô hoảng hốt nghĩ lại tên của mấy huynh đệ Trần gia, truy vấn: "Anh nói, Ngũ Ca anh gọi là cái gì?"
Trần Thanh Phong có chút buồn bực nhìn Khương Điềm Điềm, bất quá vẫn nói: "Trần Thanh Bắc."
Cơ hồ là trong chớp mắt, Khương Điềm Điềm đột nhiên liền nghĩ đến cảm giác quen thuộc này đến từ nơi nào!
Cô cô cô!!!
Cô nguyên lai không phải xuyên không bình thường ah!
Thì ra, cô là, xuyên thư(sách)!!!
"Điềm Điềm, Điềm Điềm, làm sao vậy?" Trần Thanh Phong thấy bộ dạng như bị sét đánh của cô, lo lắng hỏi.
Khương Điềm Điềm hoàn hồn, nhìn về phía Trần Thanh Phong, hắn hỏi: "Làm sao vậy? Em không thoải mái chỗ nào sao? Chúng ta trở về tìm bác sĩ Ngụy..."
Còn chưa nói xong, đã bị Khương Điềm Điềm đã cắt đứt, cô giữ chặt cánh tay của hắn, nói: "Em không sao, chính là đột nhiên nhớ tới chút việc."
Trần Thanh Phong không có tiếp tục truy hỏi, nhưng lại lo lắng nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, phồng hai má, nói: "Em thật sự không có chuyện gì! Em chỉ là không nghĩ tới Trần Thanh Bắc cùng Tô Tiểu Mạch là Ngũ ca, Ngũ tẩu của anh thôi."
Trần Thanh Phong hỏi: "Em nhận thức bọn họ?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Không biết!"
Cũng là lời nói thật nha, cô làm sao có thể nhận thức người trong sách?
Cô nói: "Em từng nghe về chuyện của bọn họ nha, có điều không nhận thức, bây giờ nghe tên mới biết.
Thì ra là hai người họ!"
Trần Thanh Phong xem Khương Điềm Điềm không có biểu hiện gì bất thường, rốt cục yên lòng, Khương Điềm Điềm rất đơn thuần, có cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, siêu cấp dễ hiểu.
Hắn cười nói: "Tình yêu Ngũ ca và Ngũ tẩu anh rất oanh động đấy!"
Đâu chỉ là oanh động, hai năm trước bọn họ vì có thể cùng một chỗ, thật sự là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp rồi.
(hổng hiểu cho lắm nên không tìm từ edit cho mượt được ಥ‿ಥ)
Trần gia cùng Tô gia náo không phải vì tiền, mà bởi vì Tô gia thật sự là quá kém cỏi.
Bình tĩnh mà xem xét, ở Phong Thu Đại Đội, bọn họ không nghĩ sẽ cùng Tô gia kết thân, cho nên, Tô gia chặt đẹp Trần gia bọn họ, thật sự là náo đến long trời lỡ đất.
Nhớ rõ sau ngày kết hôn của bọn họ, phàm là người khác đến đại đội thăm người thân thì đều muốn liếc mắt một cái, nhìn hai người tạo ra sự kiện này.
Cũng may theo thời gian trôi qua, chuyện này chậm rãi phai nhạt.
Hôm nay Khương Điềm Điềm kinh ngạc như vậy, phảng phất làm cho hắn về tới hai năm trước.
Hắn nói: "Kỳ thật, Ngũ Ca cùng Ngũ tẩu anh cũng không dễ dàng gì."
Khương Điềm Điềm dùng lực gật đầu, nói: "Siêu không dễ dàng!"
Trần Thanh Phong mím môi bật cười, hắn nhịn không được, thò tay xoa xoa đầu của cô, nói: "Em như thế nào đáng yêu như thế nha!"
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực: "Trời sinh đấy!"
Trong lúc đó, Khương Điềm Điềm lại như tên trộm nở nụ cười.
Cô cùng Trần Thanh Phong là người yêu ah, như vậy nam chính cùng nữ chính đại nhân là anh chồng cùng chị dâu cô á!
Như vậy, cô không phải...
nằm cũng thắng nhân sinh?
Ah haha! Cô sao lại may mắn như vậy nha!
Cô là người yêu của đại soái ca thông minh mặt giáo thảo! Còn tặng kèm nam chính, nữ chính là anh chồng và chị dâu bàn tay vàng!