Khương Điềm Điềm không có vây xem Trần gia cùng Tô gia đấu tranh.
Nhưng mà đủ loại tin tức, một cái cũng không thiếu truyền đến tai cô.
Nghe nói, đại gia đình Trần gia hùng hổ đến Tô gia, không chỉ đem mấy người con Tô gia đánh một trận, còn bắt gà mẹ Tô gia đi, nói là cho Tô Tiểu Mạch bồi bổ thân thể.
Toàn bộ đại đội ai cũng rõ, hai nhà này không phải thông gia, mà là cừu(kẻ thù) gia.
Sáng sớm, Khương Điềm Điềm đi tới chuồng heo, đã bị Vương tẩu lôi kéo thì thầm một trận, nói xong, Vương tẩu còn cảm khái: "Cho nên mới nói, nữ nhân không nên lấy chồng nhập ngũ, lời này không phải không đúng ah."
Khương Điềm Điềm: "Ai?"
Cô nháy nháy mắt to, có chút mê mang.
Ai cũng biết, quân nhân bây giờ rất được tôn kính, hơn nữa, thu nhập cũng không thấp nha.
Cô nghĩ nghĩ như vậy liền thắc mắc hỏi.
Đại khái do Khương Điềm Điềm thập phần khiêm tốn học hỏi, nên Vương tẩu tử cũng vui vẻ, liền giảng cho cô chút đạo lý trong đó.
"Tòng quân đương nhiên tốt, nhưng làm quân tẩu có gì tốt? Nam nhân cả ngày không ở nhà, cũng không có người làm chỗ dựa cho mình, có khổ, có bao nhiêu nước mắt cũng phải nuốt vào trong lòng.
Nam nhân không ở nhà như thế nào có con? Thật vất vất vả vả mang bầu, có chút gió thổi cỏ lay, cũng không thể tự mình gánh vác.
Không nói người khác, nhìn Tô Tiểu Mạch mà xem, nam nhân của cô ấy cũng chỉ có lễ tết hằng năm mới trở về.
Lần này thai không còn, đoán chừng cô ấy sống ở Trần gia khó càng thêm khó ah."
Nói đến đây, tựa hồ nghĩ tới việc Khương Điềm Điềm cùng tiểu tử Trần gia xem mắt thành công.
Vương tẩu nói: "Tẩu nói những...này, không có ác ý đâu."
Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, cô hướng về phía Vương đại tẩu mỉm cười ngọt ngào, nói: "Tôi hiểu được hảo tâm(lòng tốt) của tẩu."
Vương đại tẩu: "Cô hiểu được là tốt rồi.
Đúng rồi, cô..."
Cô ngừng một cái, hỏi: "Cô thật sự nhìn trúng Trần tiểu Lục à?"
Nhưng...tiểu cô nương này, trong nhà không có trưởng bối làm chủ, tính tình thì tùy ý vô cùng, hoàn toàn không tìm hiểu rõ ràng lại chọn một tên quỷ lười.
Nói đến Trần Thanh Phong, con mắt Khương Điềm Điềm lập tức sáng ngời, cô ngọt xì xì nói: "Đúng nha, Phong ca ca rất tốt."
Vương đại tẩu: "..."
Nhiều điều muốn nói nhưng...tóm lại không thể nói ra lời, cô chỉ đành nói một câu: "Tiểu cô nương còn trẻ, suy nghĩ cho kỹ đừng để hối hận."
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực, thập phần tự tin: "Mới không hối hận, bọn tôi là trời sinh một cặp nga."
Vương đại tẩu: "...
Nha."
"Điềm Điềm!"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Vương đại tẩu còn muốn bát quát vài câu, chợt nghe tiếng Trần Thanh Phong truyền đến, Vương đại tẩu tuy rằng chướng mắt Trần Thanh Phong, nhưng mà đối với gương mặt tươi cười của hắn, cũng nhịn không được mà mềm lòng, cô đem rổ đưa cho Khương Điềm Điềm, nói: "Đi đi đi, cô đi kéo cỏ heo đi."
Cái này còn không phải là miệng thì ghét bỏ nhưng động tác thì thành thật sao, lập tức muốn tạo cơ hội cho đôi tình nhân trẻ.
Khương Điềm Điềm vui vẻ: "Tốt!"
Cô lập tức cầm theo rổ nhỏ, nhảy nhót đến bên người Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong cười hì hì nói một câu cảm tạ, rồi cùng Điềm Điềm đi kéo cỏ heo.
Hai người sóng vai cùng nhau hướng khu rừng nhỏ mà đi, Trần Thanh Phong liếc trái liếc phải, nhìn thấy không có người, lấy ra một gói giấy đưa cho Khương Điềm Điềm, nói: "Cho em ăn!"
Khương Điềm Điềm lập tức ngửi thấy được mùi hương rất thơm, cô hấp hấp mũi nhỏ, mở to hai mắt, hỏi: "Là gà nướng phải không? Phải không nha??"
Còn không đợi Trần Thanh Phong mở miệng, rất khẳng định nói: "Là gà nướng."
"Cả cuộc đời trước" Khương Điềm Điềm chưa bao giờ cần quan tâm đến tiền bạc, không lo ăn không lo mặc, có thể nói có bao nhiêu sơn hào hải vị đều nếm qua.
Thế nhưng đời này, cô giống như biến thành một chú mèo ham ăn.
Một quả trứng gà, một khối bánh hạnh nhân, thậm chí một miếng gà nướng, cũng đủ để cô chảy nước miếng điên cuồng, thèm chịu không nổi!
Cô cẩn thận từng li từng tí mở giấy gói ra, con mắt thoáng cái phát sáng lên, cô cảm thấy rất hồi hộp đây này.
Bên trong giấy gói đúng là một chân gà nướng.
Khương Điềm Điềm nuốt nước miếng một phát, con mắt dính lấy đùi gà nướng không rời, hơn nửa ngày, mới miễn miễn cưỡng cưỡng chống cự, dời mắt nhìn về phía Trần Thanh Phong, "Tiểu Phong ca ca, này là từ nơi nào tới?"
Đồ ăn xa hoa như này, thế nhưng rất hiếm có.
Trần Thanh Phong cũng không giấu giếm lai lịch của đùi gà, mang theo chút ý cười, nói: "Tạ lẽ của Ngũ tẩu anh."
Trần Thanh Phong lôi kéo Khương Điềm Điềm tìm một tảng đá ngồi xuống, giải thích: "Đây là tạ lễ tẩu ấy đưa cho em vì hôm qua em giúp tẩu ấy nấu nước."
Khương Điềm Điềm: "..."
Tuyệt không nghĩ tới, làm một chút chuyện nhỏ, có thể nhận được quà tạ lễ thật to của nữ chính! Quả nhiên, nữ chính đúng là nữ nhân vật chính, tuyệt không keo kiệt.
Ha ha, cô nguyện ý làm một nha đầu nhóm củi cho người ta, rất nguyện ý nha!
Khương Điềm Điềm từ đáy lòng cảm khái: "Hào phóng như vậy, nịnh nọt bao nhiêu cũng không thiệt thòi."
Trần Thanh Phong lòng có chút ưu tư gật đầu, nói: "Còn không phải sao, em mau ăn, chờ một chút sẽ nguội mất."
Khương Điềm Điềm cũng không chậm trễ, lập tức thò tay xé một miếng, để vào trong miệng.
Cái đùi gà này nướng rất ngon, lửa vừa phải, da được nướng vàng và giòn, ăn một miếng hương vị thịt gà tỏa ra bốn phía, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng.
Khương Điềm Điềm thỏa mãn nheo mắt lại, chân thành nói: "Ăn thật ngon nha, đây là đùi gà ngon nhất mà em từng ăn!"
Biểu tình Khương Điềm Điềm quá sung sướng, hương thơm đùi gà tỏa quá mê người, Trần Thanh Phong nhịn không được nuốt nước miếng.
Khương Điềm Điềm lập tức đem đùi gà đưa cho Trần Thanh Phong, nói: "Anh cũng ăn."
Cô cũng không phải người ăn mảnh, hơn nữa, không có Trần Thanh Phong, làm sao có thể có cái đùi gà này.
Trần Thanh Phong lắc đầu, kiên định không nhìn đùi gà, không bị dụ dỗ: "Anh không ăn, đều cho em ăn."
Hắn rất kiên định cự tuyệt, đem đồ ngon để lại cho tiểu tình lữ, bất quá Khương Điềm Điềm lại là người có phúc cùng hưởng, cô kéo xuống một miếng thịt gà, trực tiếp đưa tới miệng Trần Thanh Phong, hấp dẫn nói: "Tiểu Phong ca ca, đùi gà ăn rất ngon, rất ngon nha! Bên ngoài giòn trong mềm.
Không ăn thì tiếc lắm."
Cô đem thịt gà quơ quơ trước miệng Trần Thanh Phong, nói: "Ăn đi, ăn đi mà! Chúng ta cùng ăn."
Cô cười hì hì: "Ai cũng không cho ăn mảnh."
Trần Thanh Phong cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cong cong, cười rất vui.
Mùi hương gà nướng thật là bá đạo ah, hắn lại nuốt nước miếng một cái, nói: "Cái kia...
Anh chỉ ăn một miếng thôi nha."
Khương Điềm Điềm: "Có đồ tốt, phải cùng chia sẻ, lại nói, không có anh làm sao lại có đùi gà nga."
Cô lầu bầu: "Về sau chúng ta có thứ tốt đều cùng nhau ăn."
Trần Thanh Phong nhìn cô gái bên cạnh, một tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm, hắn nghĩ nghĩ, mỉm cười gật đầu: "Được."
Hai người sóng vai ngồi, ngươi một ngụm ta một ngụm, không bao lâu, một chân gà nướng chỉ còn lại chút xương.
Khương Điềm Điềm vẫn chưa thỏa mãn nhấp nhấp môi, bất quá lại cảm thấy mỹ mãn: "Ăn ngon thật."
Dường như cô nghĩ đến chuyện gì đấy, lập tức quay qua hỏi: "Tô Tiểu Mạch cho anh đùi gà, người nhà anh đồng ý???"
Thời buổi bây giờ, có ăn đã là rất quý.
Huống chi là đùi gà nướng siêu ngon như vậy!
Trần Thanh Phong: "Bọn họ không biết đâu."
Hắn hào hứng bừng bừng cùng Khương Điềm Điềm bát quái: "Tẩu ấy hôm nay xin nghỉ không làm việc, để đi công xã, nói là muốn gửi thư cho Ngũ ca.
Vào lúc ra cửa, tẩu ấy lén đưa gói giấy này cho anh, nói là cảm tạ chúng ta ngày hôm qua giúp đỡ tẩu."
Hắn nói tiếp: "Đây là con gà mà tẩu ấy trộm từ trước, không phải con mà Tô gia bồi thường nhà anh.
Tẩu ấy nướng gà cầm đi công xã, không biết là làm gì."
Hắn nói nữa: "Anh đoán chừng, đùi gà này không chỉ là tạ lễ mà còn là phí bịt miệng chuyện hôm qua."
Hắn lại nói: "Loại chuyện này, tẩu không nói, anh đương nhiên không nói, mọi người sẽ không biết!"
Khương Điềm Điềm giật mình: "Trách không được lại nướng đùi gà ngon như vậy, thì ra là phí bịt miệng ah."
Nói như vậy, cô đã hiểu.
Xem ra, cái này không chỉ cho mình cô, chủ yếu vẫn là hướng về phía Trần Thanh Phong nha.
Quả nhiên, chuyện nấu nước này sao có thể quan trọng bằng một cái đùi gà chứ!
Bất quá, là một thiếu nữ lạc quan, so ra cũng là vận khí của cô đặc biệt tốt, cho dù sự thật không thoát khỏi ánh hòa quang của Trần Thanh Phong.
Nhưng cô...vẫn vui nha.
"Có anh thật tốt."
Chân cô mang giày rơm, mũi chân từng cái vỗ lên mặt đất, từ tóc cho đến ngón chân đều toát ra biểu tình sung sướng.
Trần Thanh Phong mỉm cười, thấp giọng nói: "Anh cũng nghĩ như vậy, có em thật tốt."
Hắn lấy can đảm (nguyên văn là tráng gan cẩu ^^), nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Khương Điềm Điềm, cô chỉ liếc một cái, cũng không rút tay lại.
Thực hiện được ý đồ Trần Thanh Phong vui vẻ cực kỳ, miệng cười không ngớt.
Hắn vô cùng cao hứng, liền hỏi trọng điểm hôm nay.
"Điềm Điềm, em cảm thấy, chúng ta lúc nào kết hôn thì được?"
Khương Điềm Điềm: "Ai???!!!"
Kết hôn? Tuổi của cô còn rất nhỏ nha.
Yêu đương ngọt ngào đúng thật làm con người ta như phải ăn mật đường, thế nhưng mà, nhanh như vậy đã muốn kết hôn sao?
Đại khái là Khương Điềm Điềm biểu lộ quá mức kinh ngạc, Trần Thanh Phong lập tức nói: "Em, em, em, em không muốn cùng anh kết hôn sao?"
Lời nói...có chút...ủy khuất.
Khương Điềm Điềm lập tức rút bàn tay bé nhỏ lại, chụp hắn một phát, nói: "Mới không có!"
Cô tuyệt không xấu hổ, nói: "Em thích anh nhất!"
Trần Thanh Phong liền vui vẻ, hắn chống cằm, con mắt sáng ngời, mưu đồ dùng mỹ nam kế mê hoặc Tiểu Điềm Điềm, thanh thúy hỏi: "Như vậy, em có suy xét đến chuyện kết hôn với anh không?"
Hắn bắt đầu chăm chú: "Một cô nương như em ở một mình, anh rất lo lắng.
Tuy nói người trong thôn thoạt hình rất tốt, không có kẻ gian ác gì.
Nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng.
Hay lấy anh mà nói, nhìn vẻ ngoài của anh, em có nghĩ anh là một kẻ lười sao? Cho nên anh cảm thấy, kết hôn sớm rất tốt.
Tối thiểu, anh không cần bận tâm đến sự an toàn của em."
Khương Điềm Điềm dùng bả vai đụng hắn, nói: "Anh thật tự hiểu lấy mình nha."
Trần Thanh Phong cũng học bộ dáng của cô, đụng cô một chút: "Anh không muốn lừa dối em."
Khương Điềm Điềm: "May mắn, em cũng hơi lười."
Hai cái người lười, hoàn toàn không biết mất mặt là gì.
Hai người tựa hai con lật đật, ngươi đụng một chút, ta đụng ngươi một phát, thập phần vui sướng.
"Chuyện này, anh cho em chút thời gian cân nhắc nha."
"Tốt!"
Khương Điềm Điềm làm bộ nghĩ nghĩ, nói: "Cái kia, ngày mai em sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục."
Trần Thanh Phong: "Tốt!"
"Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đồng chí đến đại đội một chuyến." Loa lớn duy nhất trong sơn thôn nhỏ này bất thình lình vang lên.