Khương Điềm Điềm bật cười, nói: “Em biết ngay mà, trong nhà nhất định là có người cưng chiều anh Trần Thanh Phong: “Đúng vậy, ông nội anh nói, vừa nhìn thấy anh liền biết tương lai anh nhất định sẽ có tiền đồ.
Cho nên bọn họ vô cùng kiên quyết bắt anh học chữ.
Chẳng qua là, có lẽ ông bà thật sự không nghĩ rằng mình đã nhìn lầm.
Đọc sách quả thực là rất tốt, nhưng cũng không có việc gì dùng đến, bởi vì cuối cùng anh vẫn quay về làm ruộng” Trần Thanh Phong thật sự không hề cảm thấy tủi thân hay cô đơn gì cả.
Ngược lại, anh rất bình tĩnh mà đối diện với hiện thực. Nhưng Khương Điềm Điềm lại mở thật to đôi mắt tròn xoe, phồng má lên nói: “Anh nói gì vậy, tại sao lại không cần dùng đến chứ? Đọc sách nhiều thì sẽ hiểu biết nhiều kiến thức, nói không chừng trong tương lai anh sẽ khác biệt hẳn so với những người khác đó.
Làm nhân tài thì không thể quá xem nhẹ bản thân” Trần Thanh Phong bật cười, gật đầu: “Em nói đúng!” Thấy cô đáng yêu như vậy, hắn nhịn không được mà giơ tay xoa đầu cô, nói: “Em chưa đọc sách bao giờ, cũng nên học từng chút một đi”
Khương Điềm Điềm: “Em có tự học ở nhà mà”
Cô không thể nói chị đây còn giỏi hơn anh nhiều nhé, đã đi học từ mười bốn, mười lăm năm trước rồi! Đến bây giờ chương trình giáo dục của các anh mới chỉ đến năm hai cao trung, còn ít hơn em nhiều.
Cô cười hì hì hỏi: “Vậy lúc đi học, trong khối của anh có bạn nữ nào xinh đẹp không?” Cô vừa hỏi xong, tầm mắt lập tức nhìn chằm chằm vào miệng Trần Thanh Phong.
Chỉ cần hắn nói ra một chút gì đó không hợp ý, thì cô sẽ cho biết tay.
Đúng vậy, cô chính là người thích ăn dấm chua đấy. “Nói nhanh đi” Khương Điềm Điềm khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi. Trần Thanh Phong: “Anh không có ấn tượng gì cả, trong khối của bọn anh không có nhiều nữ sinh, đến tên gọi của bọn họ anh còn không nhớ, chứ đừng nói tới vẻ bề ngoài. Khoé miệng Khương Điềm Điềm cong lên, chớp chớp hai mắt to: “......
Vậy hả. Trần Thanh Phong bật cười: “Bình dấm nhỏ” Khương Điềm Điềm: “Anh nói linh tinh gì vậy!” “Đâu có đâu, không phải anh nói linh tinh” “Đó là sự thật mà”
Hai người anh một câu tôi một câu, thời gian cũng trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến công xã rồi.
Nhưng Khương Điềm Điềm vẫn có chút mệt mỏi, cô nói: “Chúng ta đi tới chỗ nào để bắt xe?” Trần Thanh Phong quen cửa quen nẻo, hắn dẫn Khương Điềm Điềm đi vào bến xe.
Trong xe vẫn còn đầy chỗ, bởi vì bây giờ cũng chẳng mấy ai đi lên huyện.
Năm đồng một tấm vé xe, ở thời đại này cũng không tính là rẻ.
Hai người tìm hai vị trí song song rồi ngồi xuống, Trần Thanh Phong nói: “Nếu em không thoải mái, thì mở hé cửa sổ ra một chút. Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng” Bình thường, cô không bị say xe, nhưng xem xét lại tình hình giao thông của thập niên 60, cô lại không dám nói, đâu thể chắc chắn rằng mình sẽ không say xe. Qua một hồi lâu, hành khách trên xe cũng nhiều hơn một chút, tuy rằng ghế ngồi còn chưa được lấp đầy, nhưng tài xế đã bắt đầu khởi động buồng lái.
Xe thình thịch lăn bánh.
Đúng như Khương Điềm Điềm đã đoán, tình hình giao thông thật sự không được tốt cho lắm.
Tốc độ của xe rõ ràng không nhanh một chút nào, nhưng vẫn bị xóc nảy đến nỗi lộn cả ruột gan. Và tất nhiên rồi, nói đến say xe, không phải là không có. Khương Điềm Điềm không say xe, không có nghĩa là người khác cũng không bị.
Từ phía sau truyền đến tiếng nôn mửa, trên xe tràn ngập đủ loại hương vị. Cô yên lặng rụt người lại, nhẹ nhàng đem cửa sổ mở ra một khe hở nho nhỏ.
Gió xuân lùa vào qua khe cửa, xua tan đi những mùi hương khó chịu kia.
Khương Điềm Điềm thầm nghĩ, thật may bây giờ đang là mùa xuân, nếu là mùa hè, sợ rằng cho dù cô mở toang cửa sổ ra cũng không có tác dụng gì.
Vậy nên, mùa hè thật sự không thể dễ dàng ngồi xe đi ra ngoài. Xe di chuyển một tiếng rưỡi, sau một trận xóc nảy và nôn mửa dữ dội, rốt cuộc thì hai người bọn họ cũng đến được huyện thành.