Thành phố Lục Hải, đây là một địa điểm nghỉ dưỡng có biển, cây cối và đường sắt nhẹ đan xen. Nơi đây giữ được rất nhiều truyền thống văn hóa cũ.
Phía đông giáp núi non trùng điệp, phía nam là biển xanh cát trắng. Trung tâm công viên Hồng Diệp, lúc này, người ra vào tấp nập, giữa hai cái cây có một tấm biểu ngữ thật dài.
Một cô gái đang chen vào giữa đám người. Khi cô nhìn thấy năm chữ "Cuộc thi đấu côn trùng" rất lớn trên biểu ngữ, trong đám người lại vang lên tiếng hô cực lớn.
"Lộ Nhiên lại thắng!"
"Năm trước cũng là cậu ta phải không?"
"Không sai, hơn nữa còn là toàn thắng!"
Mọi người đều thảo luận sôi nổi. Lúc này, ở trong sân, đối diện một ông chú đầu trọc đang trừng mắt với vẻ mặt không thể tin là một thiếu niên khoảng 16,17 tuổi vừa đứng lên.
"Cảm ơn." Hắn mỉm cười mở miệng.
Đấu côn trùng là một trong những trò chiến đấu dân gian ở nước Hạ, phương Bắc còn gọi là chọi dế.
Mới vừa rồi, công viên Hồng Diệp ở thành phố Lục Hải đang tổ chức "Cuộc thi đấu côn trùng". Lộ Nhiên cùng với tình yêu của hắn đã dùng lực lượng áp đảo chiến thắng một đám người có kinh nghiệm phong phú lão luyện và đoạt được danh hiệu Trùng Vương.
Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đoạt được giải quán quân.
"Tên nhóc thúi này!" Ông chú không ngừng vuốt mấy sợi tóc vốn đã ít ỏi của mình và tỏ ra khó chịu nhìn Lộ Nhiên ở phía đối diện.
Kể từ khi Lộ Nhiên bắt đầu tham gia cuộc thi đấu côn trùng, hắn chưa từng thua một lần nào, tại sao chứ?
Tên nhóc con mười mấy tuổi vắt mũi chưa sạch này sao có thể có kinh nghiệm chọi dế phong phú hơn mấy lão già họm hẹm bọn họ được vậy?
"Tại tôi may mắn thôi." Lộ Nhiên cười ha ha.
Nhưng mà bỗng nhiên hắn nhìn thấy một ánh mắt từ đằng xa trong đám người làm hắn lập tức run rẩy cả người.
"Chào mọi người nhé, tôi chuồn trước đây!" Lộ Nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức cất kỹ tình yêu của mình rồi vội vã xuyên qua đám người, phóng ra bên ngoài.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp đi xe thì đã bị một người vòng qua đường tắt chặn ngay trước mặt.
Tuổi của người này cũng không lớn lắm, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu sẫm buộc thành tóc đuôi ngựa và cặp đùi dài thẳng trắng nõn, toát ra vẻ căng tràn sức sống của tuổi trẻ. Nhưng mà lúc này khuôn mặt của cô gái này lại tỏ ra không mấy thân thiện.
"Cho nên cậu xin phép nghỉ chính là vì tham gia cuộc thi đấu côn trùng này hả? Vì sao không nghe điện thoại của tôi." Phương Lan khoanh hai tay trước ngực, chờ Lộ Nhiên giải thích.
"Để tập trung vào trận đấu nên tôi tắt chuông điện thoại chứ sao." Lộ Nhiên bĩu môi.
"Cậu chuẩn bị lên cấp ba rồi đấy, biết không hả?" Phương Lan đau cả đầu, vừa day day huyệt thái dương vừa nói.
"Thiệt là. . . Ngày mai tôi sẽ học bù." Lộ Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Thúc giục cậu là vì muốn tốt cho cậu thôi!" Phương Lan nhìn về phía cái bình trong tay Lộ Nhiên, nói: "Nhưng mà lại trở thành quán quân. . . Không tệ lắm! Thành phố Lục Hải chính là thành phố đấu côn trùng lớn, bất kỳ một ông chú nào ở công viên cũng đều có kinh nghiệm đấu côn trùng vài thập niên. Nghe người ta nói không ngờ cậu còn đấu đến mức họ không còn sức chống cự."
Lộ Nhiên cười nói: "Có đôi khi không phải cứ dựa vào "kinh nghiệm" là được mà "năng khiếu" mới là quan trọng nhất."
"Không phải tự sướng!" Phương Lan cả giận nói: "Trước tiên cậu phải chăm chỉ học tập cho tôi đã, chờ cậu thi đại học xong thì muốn đấu đá thế nào cũng được."
"Biết rồi, biết rồi mà-" Lộ Nhiên xua tay, nói: "Nhưng mà tôi chả có hứng thú với đấu côn trùng, chẳng có chút khó khăn gì cả."
"Chị nói xem, tôi đi thách đấu săn thú thì sao? Tổ tiên nhà tôi chính là thợ săn, nói không chừng tôi cũng có gien này ấy chứ. . ."
Hắn lâm vào trầm tư, săn thú cũng chính là săn bắt. Trước mắt, mục đích chủ yếu của săn bắt là bồi dưỡng tài nguyên động vật hoang dã quốc gia, khống chế quần thể động vật hoang dã, duy trì hệ sinh thái cân bằng. Đương nhiên, những mục đích này không có liên quan gì với hắn, chẳng qua là bởi vì trong nhà hắn có một con thú cưng trời sinh hiếu chiến, cần một nơi phù hợp để phát huy bản tính.
Trước mắt, nước Hạ vẫn có không ít nơi cho phép săn bắn hợp pháp.
Đang nghĩ đến đây thì Lộ Nhiên đột nhiên mở nắp bình chứa Trùng Vương ra, lập tức thả con Trùng Vương có giá trị đắt đỏ này đi. Đúng như hắn vừa nói, cái trò chơi này chẳng có chút kích thích gì cả.
"Săn bắn à. . ." Phương Lan ngơ ngác nhìn Lộ Nhiên, nói: "Không phải cậu định bắt Husky nhà cậu đi làm chó săn đấy chứ?"
Lộ Nhiên nhún vai, nói: "Ta có thể huấn luyện nó, nó rất yêu thích oánh nhau, cứ kiềm chế không cho nó chiến đấu cũng không phải biện pháp lâu dài. Tuy nhiên nói những chuyện này cũng không để làm gì, giấy phép thợ săn dường như rất khó lấy được."
"Hi vọng cậu chỉ đang nói đùa thôi." Phương Lan cạn lời. tuy nhiên rất nhanh, dường như cô nghĩ tới cái gì đó, hai mắt nhìn chằm chằm Lộ Nhiên, nói: "Đợi chút, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đó sao? Cậu đang chuẩn bị để đi vào trong đó à?"
"Không phải. Mà cho dù muốn đi thì tôi bỏ tiền ra thuê một đội ngũ chuyên nghiệp không hơn à, tội gì phải tự làm khổ mình chứ, đúng không ?"
"Thế nhưng. . ."
"Đi thôi đi thôi, chuẩn bị mưa rồi." Lộ Nhiên vội vàng nói, không hề muốn tiếp tục đề tài này.
"Hả?" Phương Lan sững sờ, nhìn về phía bầu trời trong xanh, ngay cả một đám mây đen cũng không có. . .
"Dự báo thời tiết nói." Lộ Nhiên vung tay lên, bản thân dẫn đầu đi về phía ngoài công viên.
Đùa đấy, thật ra là côn trùng trong công viên nói.