Nếu như hắn muốn duy trì thân phận ngự thú sư này và dự định đi vào thành phố Vô Hạn nhiều lần, vậy thì đúng thật là phải xử lý ổn thỏa ở ngoài hiện thực, nếu không, quả thật sẽ xuất hiện rất nhiều phiền phức.
"Hẹn gặp lại nha." Nữ nhân viên phục vụ tai mèo Tiểu Linh cũng nói.
"Từ từ đã, tôi nghĩ là tôi cần mua một phần tin tức về bồi dưỡng cơ bản." Lộ Nhiên trầm tư một chút rồi quyết định. Nếu như không có ý định gia nhập tổ chức nào đó, vậy thì hắn chỉ có thể mua tình báo cơ bản ở đây thôi. ...
Chỉ chốc lát sau, Lộ Nhiên chào tạm biệt hai người. Hắn cũng tới đến bên đường, học theo Tiểu Bạch Long lúc trước, mở khóa một chiếc xe máy công cộng với giá 1 tinh tệ 1 tiếng đồng hồ. Lộ Nhiên cảm thấy thật đắt, dẫu sao 1 tinh tệ đã có thể sử dụng sân huấn luyện một ngày rồi. Nhưng mà trà đắt như vậy còn uống được, hắn cũng không quan tâm chút tiền này... Hiện tại hắn thật sự là không muốn đi bộ.
Hắn đang nghĩ, sau này có thể kiếm lấy một chiếc xe kéo, tiếp đó để cho Hà Tổng kéo mình đi, dẫu sao bản thân nó thuộc chủng loại chó trượt tuyết, chuyên môn kéo người, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một số tinh tệ.
Thú cưng hệ gió. . . không phải nổi tiếng với tốc độ sao, coi như luyện tập năng lượng cơ thể đi.
Rời khỏi quán cà phê Nữ Bộc, Lộ Nhiên không về thẳng khu dân cư mà tiện đường rẽ sang đường khác, đi đến tiệm rèn mà Tiểu Linh đã nói.
Hắn lấy được 3 phần thưởng ở bí cảnh tân thủ, kỹ năng ngự thú có thể cho chính mình dùng, trái cây hệ thực vật đã đổi thành trái cây hệ gió Hà Tổng có thể sử dụng, còn lại cái cuối cùng là Quặng Thiên Thạch vẫn chưa khai thác công dụng.
Lộ Nhiên chế tạo nó thành một loại vũ khí.
Như vậy, tất cả phần thưởng mà hắn thu được trong bí cảnh thử thách tân thủ đều được tận dụng rồi. Có thể nói là một khởi đầu hoàn mỹ!
"Thành phố Vô Hạn, ngự thú sư, thật thú vị." Lộ Nhiên liếm liếm bờ môi, nhớ lại bình trà lúc nãy, hương vị ngon thật, lần sau phải thử loại đắt hơn mới được.
Cưỡi trên chiếc xe máy nhỏ yêu quý, rất nhanh Lộ Nhiên đã đi tới nơi mình muốn đến.
Tuy nhiên, khi đến gần nơi này, hắn lập tức thấy hối hận. Hắn nhìn tiệm rèn đã đóng cửa sau "thời gian làm việc", khóe miệng của hắn co giật vài cái, sau đó lại không cảm xúc cưỡi xe máy đi vòng vèo vào khu dân cư.
"Lần sau lại tới sau vậy." Lộ Nhiên tức nổ phổi.
Thật ra chưa đến một giờ Lộ Nhiên đã về đến khu tiểu khu của hắn và trả xe máy công cộng vào đúng vị trí quy định.
Sau đó, hắn đi thẳng đến gian phòng dành riêng cho mình, không thể chờ đợi được nghĩ đến "trở về".
Đúng như hắn nói, hắn đã mất tích 24 tiếng đồng hồ rồi, hi vọng đừng xuất hiện chuyện phiền phức gì.
Theo lý thuyết, mình là cô nhi, mình cũng đã xin nghỉ học ở trường rồi, Phương Lan cũng vừa vừa gặp mình, có lẽ không đến mức tạo ra sóng gió gì lớn đâu...
Đi đến thành phố Vô Hạn, mục đích của hắn đã đạt được, nhưng lại chưa hoàn toàn đạt tới.
Hắn đã biết được không ít tin tức hữu dụng, có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn chưa biết được thêm chút tin tức gì về giấc mơ kỳ quái kia. Có thể là giấc mơ của bản thân không phải là thật, cũng có thể là đẳng cấp của mấy người Tiểu Bạch Long chưa đủ.
Nhưng thật ra Lộ Nhiên có một suy đoán, nếu như giấc mơ đó là giấc mộng tiên tri, như vậy chẳng lẽ thành phố Vô Hạn bồi dưỡng ngự thú sư là vì ngăn chặn một số tai hoạ?
Về tới gian phòng màu trắng, Lộ Nhiên lần nữa than thở về sự keo kiệt của thành phố Vô Hạn, bởi vì mỗi lần truyền tống giữa thành phố Vô Hạn với hiện thực cũng cần 5 tinh tệ, đi đi về về một lần là mất 10 tinh tệ.
Thiệt là, chỗ nào cũng đòi tiền được.
May mà thử thách tân thủ của hắn được cho điểm cao, cho nên hắn mới có nhiều tinh tệ hơn người mới bình thường.
Trong phòng riêng của mình, Lộ Nhiên cầm lấy chứng minh thư, trong đầu nghĩ đến, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
[Phải chăng sử dụng 5 tinh tệ để trở về?]
Đồng ý.
Lộ Nhiên thầm nghĩ.
[Đếm ngược truyền tống 10. . . 9. . . ]
Mười giây sau, trong phòng dành riêng cho Lộ Nhiên, ánh sáng trắng lóe lên, thân ảnh của hắn lập tức tan biến.
Vẫn là cảm giác mất trọng lực, một lát sau, Lộ Nhiên lại mở to mắt.
Trở lại gian phòng quen thuộc, hắn hít sâu một hơi, lập tức nhìn về phía phòng khách tán loạn. Những đồ đạc chuẩn bị để đi đến thành phố Vô Hạn lúc trước, giờ phút này vẫn đang nằm trên mặt đất như cũ.
Sau đó, Lộ Nhiên cầm lấy điện thoại di động của mình.
Ấn mở màn hình, trong lòng của hắn hơi hồi hộp.
Bởi vì phía trên thình lình có mười cuộc gọi nhỡ.
"Xong rồi."
Lộ Nhiên nhanh chóng mở khóa và xem ai đã gọi đến cho mình trong lúc mình không ở đây.
Rất nhanh, Lộ Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì 10 cuộc gọi nhỡ này đều là Phương Lan gọi tới.
Hơn nữa là ngay sau khi hắn tiến vào bí cảnh không lâu!
Ngoại trừ cuộc gọi nhỡ, hình như Phương Lan còn gửi tới rất nhiều tin nhắn!
Phương Lan: [Lộ Nhiên, sao cậu không nghe máy (mặt tức giận)! ! ! ]
Phương Lan: [Xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu còn nhớ rõ lúc chúng ta đang đợi dọn cơm, tôi đã share cho cậu một bài viết không? ]
Phương Lan: [A a a, nói ra có lẽ cậu không tin... Đó có thể là sự thật đấy, bởi vì vừa rồi, đột nhiên tôi cũng nhận được một chiếc thẻ màu đen! (mặt kinh hãi) ]
Đậu xanh rau má!
Nhìn thấy tin nhắn của Phương Lan, Lộ Nhiên không nhịn được nắm chặt điện thoại. Hắn lập tức lo lắng cho đối phương.
Tại sao có thể như vậy, sao hắn và Phương Lan lại lần lượt được chọn trúng?
Mặc dù Tiểu Bạch Long nói hiện tại chiếc thẻ màu đen đang phủ xuống với quy mô lớn, nhưng như vậy cũng quá trùng hợp đi ấy chứ.