Nhưng mà, còn chưa ngầu được quá 3 giây, Lộ Nhiên và Hà Tổng chưa kịp vui mừng bao lâu, cũng chưa kịp tìm đối tượng thử nghiệm uy lực mới thì...
Phanh! ! !
Thanh kiếm gỗ mà Hà Tổng đang ngậm đột nhiên nổ tung.
Biến thành mảnh gỗ vụn và tung bay đầy trời.
Động tĩnh cực lớn làm cho Hà Tổng lại càng hoảng sợ... Nó lập tức nhảy lên, lại còn nhảy rất cao.
"Mẹ nó chứ !" Cảnh tượng này cũng làm cho Lộ Nhiên ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, không phải chứ... Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn kiếm gỗ nổ tung ở trong miệng Hà Tổng, mặt Lộ Nhiên đần thối ra.
Là kiếm gỗ không chịu nổi lực lượng gió quấn quanh à...
"NGAO! ! !" Mà Hà Tổng đã bình tĩnh lại thì đang vô cùng đau đớn nhìn kiếm gỗ hóa thành mảnh gỗ vụn.
Kiếm của nó! Kiếm của nó đâu!
Nó còn chưa kịp ra chiêu, tại sao thanh kiếm này lại hẹo trước rồi?
"Không sao đâu... Như vậy chẳng phải càng chứng tỏ nhóc rất mạnh à!"
Lộ Nhiên vung tay lên, tỏ vẻ không quan trọng, cũng không đau lòng.
Hắn còn có thanh khác mà.
Lộ Nhiên lấy ra kiếm Trảm Thiết, tuy nhiên, nhìn lưỡi kiếm sắc bén của kiếm Trảm Thiết, rồi liếc nhìn Hà Tổng đang ngơ ngác, Lộ Nhiên lâm vào trầm tư. Hiện tại cho Hà Tổng dùng vũ khí nguy hiểm như vậy liệu có vấn đề gì không?
"Quác quác! ! !" Trong lúc Lộ Tổng đang suy nghĩ.
Bỗng nhiên, trên bầu trời có một con quạ đen bay tới.
Nó đậu xuống một thân cây, nhìn Lộ Nhiên và kêu lên vài tiếng.
[Chủ nhân, có một con mèo lớn lông vàng sọc đen xông vào lãnh thổ của chúng ta! ]
Lộ Nhiên: ?
Lộ Nhiên nhìn con quạ đen, con quạ đen này cũng giống với Trùng Vương, là thuộc hạ của hắn.
Không chỉ riêng nó mà đa số đám chó hoang, mèo hoang ở thành phố Lục Hải thật ra cũng đều bị Lộ Nhiên thu phục rồi. Có thể nói cả thành phố đều có tai mắt của hắn.
Mèo lớn lông vàng sọc đen. . .
Mèo hoang sao?
"Miêu tả rõ ràng hơn đi." Lộ Nhiên mở miệng.
Chỉ số thông minh của quạ đen tương đương với một đứa trẻ 5 tuổi.
Muốn hiểu được nó muốn báo cáo chuyện gì thì phải hỏi thêm mấy lần mới được.
Thần Giao Cách Cảm của Lộ Nhiên là kiểu động vật có chỉ số thông minh càng cao thì hắn giao lưu càng dễ.
Nếu như đối phương là một tên ngốc thì cùng lắm hắn chỉ có thể thông qua hành động bản năng của đối phương để phán đoán suy nghĩ của nó thôi.
Ví dụ như kết nối với côn trùng sẽ tương đối khó khăn.
Tuy nhiên, Lộ Nhiên cảm giác Thần Giao Cách Cảm càng dễ dùng hơn là liên hệ tinh thần.
Sau khi trở thành ngự thú sư, mỗi người đều có thể giao lưu đơn giản với thú cưng mà mình ký khế ước.
Hai bên dựa vào khế ước kèm theo liên hệ tinh thần. Nhược điểm của việc dùng tinh thần để giao lưu là chỉ có thể giao lưu với đối tượng ký khế ước.
Trong khi đó, Thần Giao Cách Cảm của Lộ Nhiên sẽ không có đối tượng hạn chế giao lưu, dù không ký khế ước với đối phương thì hắn vẫn có thể kết nối được, thậm chí càng dễ hơn.
Mặt khác, cho dù là tinh thần giao lưu hay là Thần Giao Cách Cảm, ngay từ đầu đều rất khó sử dụng, cần phải từ từ luyện tập.
Lộ Nhiên đã có được thiên phú này từ hai năm trước đã giúp hắn hiện tại bớt đi rất nhiều phiền phức khi kết nối và giao lưu với thú cưng.
[Con mèo lớn. . . lớn. . . lớn hơn cả nó ấy. ] Quạ đen nhìn về phía Hà Tổng rồi lại miêu tả.
"Gâu?" Hà Tổng sửng sốt.
Ở bên cạnh, mặt Lộ Nhiên tối sầm lại. Thế mà nó còn gọi là mèo được, còn lớn hơn Hà Tổng thì chẳng phải là một con hổ à!
Mặc dù đúng là hổ cũng thuộc động vật họ mèo.
"Vớ vẩn, làm sao có thể có hổ ở dây được." Lộ Nhiên mở miệng, nhưng mà một giây sau, Hà Tổng lại như có điều suy nghĩ nhìn về phía một hướng khác.
Cái mũi của nó động đậy, có vẻ như ngửi được hơi thở của mãnh thú.
Khứu giác của loài chó vốn dĩ đã rất nhạy bén rồi, hiện tại còn thức tỉnh lực lượng hệ gió, vì vậy càng dễ ngửi được các loại hơi thở trong không khí.
"NGAO!" Hà Tổng nhắc nhở Lộ Nhiên.
"Không thể nào, thật sự có hổ á?" Không chỉ là quạ đen báo cáo mà lúc này, ngay cả Hà Tổng cũng đã nhận ra có mãnh thú đến gần, Lộ Nhiên hơi bất ngờ.
Nơi đây cũng không phải là bí cảnh nguy hiểm, lấy đâu ra mãnh thú chứ?
Thành phố Lục Hải cũng không có hổ hoang dã, nơi duy nhất có hổ... Lộ Nhiên nghĩ lại. . . Công viên động vật hoang dã có mấy con.
Không phải là hổ trong công viên động vật hoang dã chạy ra đấy chứ?
"Vất vả rồi, hôm khác sẽ mang đồ ăn vặt cho nhóc!" Lộ Nhiên nói vậy làm cho con quạ màu đen thoả mãn bay đi.
[Chủ nhân sáng suốt! ]
Đồ tham ăn! Theo Lộ Nhiên thấy thì động vật nào cũng là mấy tên tham ăn, dùng chút đồ ăn là thu phục được ngay.
Thời điểm này, Lộ Nhiên khẳng định không còn tâm trạng cho Hà Tổng tiếp tục luyện kiếm rồi. Hắn chau mày, hơi suy tư.
Nếu thật là hổ hoang dã chạy ra thì mình nhất định phải nhanh chóng liên hệ với sở cứu hỏa ngay mới được, nếu không nhỡ đâu nó là người khác bị thương thì chết dở.
Kể cả là công viên hay khu dân cư ở gần đó cũng thường xuyên có rất nhiều người già và trẻ em qua lại.
"Hà Tổng, chúng ta qua đó đi." Lộ Nhiên mở miệng.
Hắn thực sự không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.
Trước tiên không đề cập tới sức chiến đấu của Hà Tổng bây giờ đã có sự bay vọt về chất. Chỉ là một con hổ mà thôi, cho dù lui một bước, trong hiện thực gặp phải nguy hiểm thì hắn vẫn có át chủ bài lớn nhất.
Không phải mặt dây chuyền Hươu Thần.
Mà là truyền tống đến thành phố Vô Hạn!
Chỉ cần 10 giây.
Hắn có thể từ Lam Tinh lập tức truyền tống đến thành phố Vô Hạn.
Dù trên đầu có đạn hạt nhân rơi xuống, chỉ cần nhận được cảnh báo từ trước thì Lộ Nhiên cũng không hề sợ.
Có đôi khi Lộ Nhiên còn tưởng tượng nếu như có người rình mò bảo vật của hắn, hắn sẽ lập tức truyền tống đến thành phố Vô Hạn, ở lì trong đó đến bao giờ đạt cấp 100 mới ra khỏi núi!
Nhưng mà rất tiếc sẽ không có người xấu nào viết hai chữ ngời xấu lên trên mặt, vì vậy không thể không đề phòng người khác.
"NGAO." Lúc này Hà Tổng khẽ gật đầu, đi theo bên cạnh Lộ Nhiên. Một người một chó dần dần tiến đến phương hướng Hà Tổng ngửi được hơi thở kia.