Lúc này, các nhân viên cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ cổ quái này đều cảm thấy hơi hoang mang.
Chuyện gì đã xảy ra!
La Thượng đơ luôn, ở bên cạnh, con chó cảnh sát cũng đứng hình!
Anh ta chắc mẩm rằng ngự thú sư có thể thu phục được mãnh hổ siêu phàm hẳn phải ký khế ước với một con mãnh thú, ví dụ như gấu hay gì đó.
Kết quả anh ta nhìn thấy gì?
Husky?
Loại chó này không biết nghe lời, thuộc tính công kích yếu, muốn làm chó cảnh sát cũng khó khăn, thế mà lại làm cho một con mãnh hổ hung hăng ngoan ngoãn như một con mèo?
"Chú cảnh sát, các chú rốt cuộc đã tới."
Nhìn thấy một đám người tới đây, Lộ Nhiên đột nhiên ý thức được có khả năng một vài ngành đặc biệt như quân đội, cảnh sát, ... có thể đã biết được sự tồn tại của chiếc thẻ màu đen trên diện rộng.
Số lượng ngự thú sư còn ít, nếu như mọi chuyện đều cần ngự thú sư tự mình xử lý thì quả thực là quá phiền phức.
Trong liên minh ngự thú Đông Hoàng ở nước Hạ, chắc cũng có một lượng lớn người bình thường!
"Xin hỏi, còn chuyện gì cần tôi phối hợp nữa không? Đột nhiên tôi có việc gấp." Lộ Nhiên hỏi.
Hiện tại hắn đúng thật là rất vội.
Bởi vì Phương Lan rốt cuộc đã trở về rồi.
Vừa rồi hai người đã nói chuyện điện thoại, nhưng bởi vì Lộ Nhiên không thể rời khỏi nơi đây nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Hiện tại, Lộ Nhiên càng muốn đi về với Phương Lan để xem tình hình của cô như thế nào rồi.
"Tôi là La Thượng, cảm ơn sự trợ giúp của cậu! Cậu là bạn học Lộ phải không? Chuyện ở nơi đây cứ giao cho chúng tôi là được... Cậu bận thì cứ đi về trước đi, sau đó lúc nào cậu rảnh, chúng tôi sẽ đến nhà gửi lời cảm ơn." La Thượng mở miệng.
Đứng trước một "cao thủ" như Lộ Nhiên, La Thượng không dám qua loa.
Dù cho thân phận bên ngoài của Lộ Nhiên chỉ là một học sinh, nhưng La Thượng biết rõ, một số ngự thú sư lợi hại có thể dễ dàng nắm giữ chức vị quan trọng ở liên minh Đông Hoàng và có địa vị cực cao.
Nếu như Lộ Nhiên cũng là người của chính phủ, với thực lực của hắn... Cấp bậc chức vị có khi còn trên cả anh ta nữa ấy chứ!
Trước khi biết rõ thân phận thật sự của Lộ Nhiên, La Thượng chỉ có thể Lộ Nhiên đi.
"Không cần cảm ơn đâu, chuyện nên làm thôi mà!" Lộ Nhiên thấy mình có thể đi thì rất vui vẻ. Hắn nhìn thoáng qua Hà Tổng và nói: "Chúng ta đi thôi."
"Răng và móng của con mèo to xác này đều bị chúng tôi "vặt" xuống rồi, chân cũng bị cắt đứt một cái, có lẽ tính nguy hiểm đã rất thấp, giao cho các chú đấy..."
"NGAO ——" Hổ Đông Bắc phẫn nộ.
Cậu mới là mèo cả nhà cậu đều là mèo.
Cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Rất nhanh, Lộ Nhiên và Hà Tổng rời khỏi hiện trường. Trước khi đi, Hà Tổng còn tỏ ra uy phong nhìn thoáng qua hổ Đông Bắc cùng với con chó cảnh sát cực lớn. Cho dù là hổ Đông Bắc hay là chó cảnh sát đều không dám phát ra tiếng nào.
Cuối cùng, khi nhìn thấy nhóm Lộ Nhiên rời khỏi, con hổ Đông Bắc đang co rúc ở chân núi nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng. Hai ác ma này cuối cùng cũng chịu đi rồi...
Tuy nhiên quay sang bên kia, nó nhìn thấy mấy cái họng súng màu đen đang nhắm vào mình thì lại lâm vào trầm tư. ...
Thành phố Lục Hải, tiểu khu Ly Giang, trong một gian phòng.
Phương Lan mặc đồ ngủ nằm trên ghế sa lon, trên mặt đắp mặt nạ và cố gắng hết sức để thư giãn.
Vù vù...
Rốt cuộc cũng trở về rồi.
Sau khi trở về, để cho Phương Lan khó chịu nhất là tên nhóc thúi Lộ Nhiên đó.
Cô lại cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn trả lời mà Lộ Nhiên đã gửi, mặt nạ cũng bay hết hơi ẩm.
Lộ Nhiên: [! ! ! ]
Lộ Nhiên: [Chị. . . chị cũng được chọn trúng á? ]
Lộ Nhiên: [Không phải tôi không muốn trả lời tin nhắn, là tôi được chọn trúng trước chị hai tiếng... lúc chị gửi tin nhắn thì tôi đang ở bí cảnh rồi. ]
Lộ Nhiên: [Chị trở về rồi sao? ]
"Tôi quay về cái con khỉ mốc." Khi cô gặp phải chuyện này, người đầu tiên cô thông báo chính là Lộ Nhiên, kết quả Lộ Nhiên còn đi trước cả mình, thế mà lại không nói gì với mình. Quá đáng!
Vừa rồi cô đã gọi điện thoại cho Lộ Nhiên.
Cô muốn ở trước mặt Lộ Nhiên nói chuyện này cho rõ ràng.
Đinh ——
Rất nhanh, chuông cửa vang lên, Lộ Nhiên tới chịu đòn nhận tội đang ở bên ngoài cẩn thận nhìn cửa phòng.
Chỗ này... là nơi Phương Lan nuôi thú cưng, cũng là chỗ ở của cô.
Nhà Phương Lan có mấy phòng nhỏ, nhưng bởi vì nuôi quá nhiều bò sát, ở cùng cha mẹ khá bất tiện nên Phương Lan đã sớm chuyển ra ngoài ở.
Cho nên hiện tại cô ấy không ở cùng cha mẹ.
"Lộ Nhiên!"
Mở cửa ra, Phương Lan nhìn thấy Lộ Nhiên còn chưa thay quần áo và đang xộc xệch, vốn có một đống lời muốn nói, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được. Thôi được rồi.
"Vào đi đã."
"Ài." Lộ Nhiên vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi rồi tiến vào trong phòng.
Trong phòng khách, hai người bốn mắt nhìn nhau. Phương Lan phá vỡ sự im lặng trước, nói: "Tôi sẽ không trách cậu vì sao gặp chyện mà không nói với tôi."
"Bởi vì tôi đoán được cậu sẽ nói như thế nào."
"Sợ tôi lo lắng, sợ tôi không tin, sợ tôi không cho cậu thử, đúng không?"
"Ha. . . Ha..." Lộ Nhiên lúng túng.
"Bất kể như thế nào, sau này gặp phải chuyện nguy hiểm gì đều phải nói với người nhà."
"Chỉ là tôi không ngờ đến chiếc thẻ màu đen lại phủ xuống với quy mô lớn như vậy." Lộ Nhiên nói: "Quỷ mới biết hai chúng ta lần lượt được chọn trúng... Tôi vốn định nói cho chị sau khi trở về. Hơn nữa, không phải là chị cũng không nói với cha mẹ đó sao."
"Cậu còn cãi được! Khục, cho nên cậu đã khế ước với con Husky nhà cậu, đúng không!" Vừa ngồi xuống, Phương Lan đã lại đứng người, hai tay đè xuống cái bàn, chăm chú nhìn Lộ Nhiên.
"Cho điểm như thế nào?"
Có lẽ là bởi vì hai chị em ăn ý, cho nên hai người đều cho rằng đối phương nhất định có thể dễ dàng vượt qua bí cảnh tân thủ.
"Cũng không tệ lắm, cấp độ S, hiện tại Hà Tổng rất mạnh. Sau này có cơ hội có thể tổ đội đưa chị đột phá bí cảnh." Nghe Phương Lan hỏi, Lộ Nhiên không hề che giấu cấp bậc cho điểm của mình.
Tuy nhiên có đôi khi, càng nói thật lại càng làm người khác không tin.
Quả nhiên, Phương Lan sững sờ, cảm thấy không thể tin được: "Cậu nói cái gì, cấp độ S? Làm sao có thể..."