Trước kia, tuy rằng Hà Tổng rất hung hăng, nhưng Lộ Nhiên có vũ khí trong tay lại chắc chắn bản thân có thể dễ dàng khuất phục nó.
Nhưng bây giờ, hắn có thể mơ hồ cảm giác được sau khi được khế ước cường hóa, sức chiến đấu của Hà Tổng có lẽ đã vượt qua khái niệm "chó bình thường" rồi. Sức chiến đấu đủ để sánh ngang với những loại động vật hung mãnh như sư tử, hổ, báo, như vậy đã thuộc về loại chó siêu phàm rồi.
So ra, chính mình tuy rằng cũng nhận được một chút cường hóa, nhưng biên độ cường hóa không lớn như thú cưng, chủ yếu thu được năng lực mới là có lực khống chế Hà càng mạnh hơn thôi.
Dưới tình huống như vậy, trong tay có một loại vũ khí vừa tay để tự bảo vệ mình là vô cùng quan trọng... Dẫu sao cũng không thể hoàn toàn ỷ lại vào thú cưng được, chỉ là, không biết vũ khí có thể truyền tống theo người không.
"Còn có cái này... mang cả nó đi cùng đi." Lộ Nhiên đặt thanh kiếm Trảm Thiết được làm theo yêu cầu của mình xuống rồi mở ngăn kéo ra, từ trong đó lấy ra một đồ vật.
Đây là một cái mặt dây chuyền, một chiếc sừng nhỏ màu trắng trông giống như một chiếc sừng hươu đã gãy, được xâu lại với nhau bằng một sợi chỉ, trông có vẻ hơi cũ.
Nghe nói là bùa hộ mệnh gia truyền của mẹ Lộ, truyền từ đời này sang đời khác. Là đồ vật do mẹ để lại, giờ phút này hiển nhiên Lộ Nhiên đã coi nó như một vật để gửi gắm tinh thần.
Nghĩ đến cha mẹ, giờ phút này Lộ Nhiên cảm thấy hơi buồn. Hai người đã chết trong lúc điều tra một loại động vật hiếm chưa từng xuất hiện, sau khi bị tập kích, di thể thậm chí còn không được tìm thấy mà chỉ để lại đoạn ghi âm tiếng gào thét thảm thiết khi thân thể bị cắn xé. . .
Lộ Nhiên vẫn luôn không tin được chuyện cha mẹ mình cứ thế mà qua đời. Hắn vẫn muốn tự mình đi vào khu rừng nhiệt đới kia để tìm kiếm cha mẹ. Lúc trước Phương Lan nghe Lộ Nhiên nói bản thân cảm thấy hứng thú với săn bắn thì cho rằng Lộ Nhiên đang chuẩn bị cho hành trình đến nơi hoang dã. Nhưng như Lộ Nhiên nơi, nếu hắn muốn đến nơi hoang dã nguy hiểm như thế thì sao có thể chỉ dựa vào một con chó nhà như Hà Tổng thay cho chó săn được, tự chui đầu vào rọ sao? Hắn dùng tiền thuê một đội ngũ chuyên nghiệp không tốt hơn à.
Tuy nhiên bây giờ...
Lộ Nhiên mang theo mặt dây chuyền sừng hươu, cầm lấy kiếm Trảm Thiết rồi trở về phòng khách. Lúc này, Hà Tổng đã ăn hết một chậu thức ăn và đang lười biếng nằm trên đất...
Liếc mắt thấy Lộ Nhiên đi ra, nó lập tức đứng dậy, thở hồng hộc và lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Gâu! !"
Mặt Lộ Nhiên đen đi.
Bởi vì cái tên nhóc này đang nói là "cảm giác vừa rồi không tệ, có thể lại làm một lần như vậy nữa không"!
Hình như... Nó muốn trở nên càng mạnh hơn.
"Nhóc thật là tham quá. Không có đâu, nhưng mà tiếp đến nhóc sẽ có rất nhiều cơ hội để chiến đấu."
"Nếu như có thể chiến thắng đối thủ và trở về an toàn, nói không chừng có thể trở nên càng mạnh hơn."
"Ô?" Hà Tổng sững sờ, tiếp đó lộ ra biểu cảm sắc bén. Nó tiến lên vài bước, đeo chiếc kính râm dưới bàn trà lên mặt rồi bắt đầu tỏ ra ngầu lòi.
Lộ Nhiên không thèm để ý đến Hà Tổng trong bộ dạng đeo kính râm đầy phấn khích.
Ngoại trừ vũ khí và bùa hộ mệnh, hắn lại chuẩn bị một chút thuốc trị thương, nước khoáng, đồ ăn vặt cùng với một chút vật phẩm để sinh tồn ở nơi hoang dã.
Tuy rằng không biết có dùng tới hay không, nhưng cứ chuẩn bị trước cũng không thừa.
Hình như có vẻ hơi nặng quá... Nhưng mà cũng không phải vấn đề gì lớn, cùng lắm thì đến lúc mấu chốt vứt đi là được.
Cứ như vậy, trong khi Lộ Nhiên không ngừng chuẩn bị và dặn dò Hà Tổng, thời gian dần trôi qua.
"Nhóc nghe hiểu thật không đấy?"
"Khế ước cường hóa thể phách của nhóc nhưng tại sao anh cứ có cảm giác chỉ số thông minh của nhóc không hề được tăng lên theo thế nhỉ."
Trong lúc này, Lộ Nhiên thật mệt óc và đau đầu khi nhìn thấy Hà Tổng tỏ ra không thể chờ đợi được.
Ví dụ như, hắn nói tiếp theo kẻ địch có thể là sinh vật mà bọn họ chưa từng nhìn thấy trước đây, vì vậy phải thật cẩn thận, nhưng Hà Tổng lại một mực lộ ra biểu cảm khinh thường.
Như vậy là có ý gì?
Trái tim Lộ Nhiên lạnh quá.
Hắn có một dự cảm xấu, nhưng đồng hồ đã đếm ngược những phút cuối, vì vậy hắn không có thời gian để nghĩ nhiều nữa.
"Thôi được rồi, cứ như vậy đi."
"Nhóc vào trong này trước đi." Lộ Nhiên triệu hoán ra chiếc thẻ màu đen. Hiện tại hắn đã có thể thu hồi chiếc thẻ màu đen này vào trong cơ thể, cũng có thể triệu hoán nó ra bất cứ lúc nào.
Sắp đến thời gian truyền tống, đầu tiên Lộ Nhiên thu hồi Hà Tổng vào trong chiếc thẻ màu đen, sau đó lại cất kỹ chiếc thẻ màu đen. Như vậy ít nhất không cần lo lắng mình và Hà Tổng có thể bị tách ra trong quá trình truyền tống.
"Ngao ô o o o! !" Hà Tổng tiến vào chiếc thẻ màu đen, Lộ Nhiên bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy rằng đã nhắm mắt, nhưng đồng hồ đếm ngược vẫn hiện lên rõ ràng ở trước tầm mắt hắn.
Thời gian dần trôi qua...
3. . . 2. . . 1. . . đếm ngược những giây sau cùng, tâm trạng của Lộ Nhiên không khỏi trở nên khẩn trương.
Dù thế nào thì hắn cũng chỉ là một học sinh cấp 3.
Đồng thời cũng đúng giây phút này, không gian đột nhiên rung động, vị trí Lộ Nhiên đang ngồi xuất hiện không gian bắt đầu vặn vẹo như vòng xoáy. Vòng xoáy xoay tròn rất nhanh, thân ảnh của Lộ Nhiên thoáng cái đã bị nuốt chửng, biến mất khỏi căn phòng.
Nhưng mà, tuy rằng Lộ Nhiên tan biến, nhưng ba lô trên lưng cùng với kiếm Trảm Thiết mà hắn nắm chặt trong tay lại không được truyền tống theo.
Ngoại trừ quần áo cần thiết và bùa hộ mệnh treo trên cổ, còn lại tất cả ngoại vật cho dù là đồ ăn đều bị lưu lại nguyên chỗ.