Dù rất tự tin nhưng Phương Diểu cũng không dám mơ mộng hão huyền quá, tổng doanh số có thể đạt từ 8 đến 10 vạn bản là đã đạt kỳ vọng của anh rồi.
Điều anh không ngờ tới là có nhiều người khao khát được chơi những trò chơi chất lượng cao hơn anh dự đoán, trong đống trò chơi kém chất lượng trên nền tảng, trò chơi《Chọc Ghẹo Hàng Xóm》do một công ty trò chơi chính quy phát triển thật sự rất mới lạ.
“Một nghìn rồi, doanh số đã vượt một nghìn bản, mới có sáu rưỡi thôi, mời khách mời khách mau.” Tiếng hô của Văn Văn lại vang lên, khiến mọi người vô cùng phấn khởi.
“Được rồi, đừng xem nữa, vừa mới ra mắt đã có thành tích như vậy thì không thể thất bại được, đi, đi ăn nào.” Phương Diểu vừa hô hào mọi người vừa khoác lác, “Tôi nói cho các các cô cậu biết, bán được một nghìn bản trong nửa tiếng mà các người đã phấn khích như vậy, sau này nửa giờ bán được trăm nghìn bản có khi các cô cậu còn chẳng thèm chớp mắt, thậm chí có khi còn khóc lóc vì thành tích quá kém ấy chứ.”
Những người khác đều không tin câu này.
“Không thể nào!”
“Trò chơi bán được trăm nghìn bản trong nửa giờ phải là trò chơi đỉnh thế nào chứ, giám đốc mơ xa quá rồi.”
Không những không tin mà trong đám người đột nhiên lại có người nói: “Không phải anh lén chúng tôi đi uống rượu đấy chứ.”
Phương Diểu nổi giận: “Ai, vừa rồi là ai nói đấy hả, đừng trốn nữa Tiểu Trần, tưởng tôi không nhận ra giọng ai hả!”
Trong tiếng cười nói, mọi người kéo nhau đi ăn một bữa tiệc, không ai để ý thấy đèn trong văn phòng công ty Thiên Mã Hành Không phía đối diện vẫn chưa tắt.
Trợ lý của Tưởng Tài Vanh là Chu Hằng vừa sắp xếp tài liệu vừa nhìn chằm chằm vào hiển thị tải xuống của game《Chọc Ghẹo Hàng Xóm》trên nền tảng IW, từ sau lần mâu thuẫn ở nhà hàng, việc theo dõi công ty giải trí Tinh Không đã trở thành một trong những công việc chính của anh ta.
Chu Hằng biết, ông chủ của mình là Tưởng Tài Vanh trông có vẻ độ lượng, có mưu lược, lại rất có năng lực, nhưng bụng dạ thì rất nhỏ nhen.
Dù không thể nhìn thấy dữ liệu tải xuống chính xác nhưng hiển thị tải xuống của game《Chọc Ghẹo Hàng Xóm》sẽ cập nhật mỗi giờ, vậy là đủ để anh ta nắm được doanh số phát hành.
Cuối cùng cũng đợi đến bảy giờ, sau lần update đầu tiên, nhìn thấy dữ liệu hiển thị trên đó, mắt Chu Hằng đờ ra: “Hai nghìn một trăm sáu mươi bảy bản? Nhiều vậy cơ à?”
Có nên báo cáo cho ông chủ ngay không? Không được, mới chỉ biết hiển thị số lượt tải xuống, ông chủ hỏi những vấn đề khác mà anh ta không biết gì thì sẽ bị mắng, hay là mình thử chơi trước xem sao?
Chu Hằng suy nghĩ đắn đo một hồi rồi nhấp vào nút mua, ngay khi nhấp vào, anh ta đã hiểu, mình không thể báo cáo về số tiền này được.
Bữa tiệc tập trung vào việc ăn uống, nhâm nhi một chút tạo không khí. Mặc dù không thể xảy ra tình trạng bug để phải vội vàng trở về sửa chữa khẩn cấp, nhưng nếu có bất trắc thì sao, hơn nữa ngày mai còn phải đi làm.
“Có người đánh giá rồi.” Trên bàn ăn, Văn Văn vừa ăn vừa không quên xem phần bình luận.
Triệu Nghiệp Siêu gặm đùi gà trong tay, không thèm ngẩng đầu lên: “Mới được bao lâu, không phải là đánh giá kém muốn hoàn tiền đấy chứ.”
“Không phải, tôi xem thử…” Văn Văn vừa xem vừa đọc, “Xem bản demo thực tế là thể loại tôi thích, để lại đánh giá trước, tan làm về chơi xong rồi đánh giá tiếp.”
“Đừng xem nữa, ăn đi, đợi qua tối nay tự nhiên sẽ hiểu rõ dư luận thôi.” Phương Diểu không quan tâm đến đánh giá, tùy tiện khuyên vài câu, vừa ăn vừa nhắn tin.
“Anh Phương, nhắn tin cho ai thế?” Có người tò mò hỏi.
“Ăn của các anh đi." Phương Diểu thần bí, thực ra anh đang tán tỉnh Khương Thu Tự.
“Vào game chưa?”
“Chơi đến ải thứ mấy rồi?”
“Cần hướng dẫn không?”
Tín hiệu liên lạc có thể liên kết với thiết bị ảo, như vậy khi đắm chìm trong không gian ảo, cũng sẽ không bỏ lỡ những việc trong thực tế.
Lúc này, mặc dù Khương Thu Tự không thể nói là bận trăm công nghìn việc, nhưng dù sao cũng là người làm chủ, chắc chắn sẽ không tùy hứng đến mức chơi game mà chặn hết tất cả liên lạc.
Game vừa ra mắt chưa đầy một tiếng, cô đã chơi như bay đến ải thứ tám với số sao tối đa.
Bây giờ, ông Vương hàng xóm lại có hứng thú và quy luật sinh hoạt mới, Khương Thu Tự đang quan sát nghiêm túc, thì đột nhiên tiếng thông báo tin nhắn của hệ thống vang lên bên tai.
Khương Thu Tự thoát khỏi chế độ quan sát, mở giao diện liên lạc, lập tức nhìn thấy câu hỏi của Phương Diểu.
Vào game chưa? Vào rồi, nhưng không muốn trả lời!
Khương Thu Tự đóng giao diện liên lạc, vừa định tiếp tục chơi game, thì tin nhắn thứ hai đã đến, cô lười không thèm để ý, chưa tới một giây, tiếng thông báo lại vang lên.