"Không phải không thành công, là con nói đỡ cho cô gái nhà họ Khương đúng không? Nghe nói cô gái đó hơi phản nghịch, xem mắt do hai bên gia đình sắp xếp, cô ấy chưa chắc đã đồng ý, nếu đi thì cũng không hòa nhã với con..."
"Mẹ!" Lục Thao giải thích, "Cô ấy rất lịch sự, bữa cơm này ăn rất vui vẻ, thật đấy!"
"Được rồi, vậy mẹ lại tìm cho con nhé?"
Lục Thao cười: "Con không vội, tất nhiên nếu mọi người có người ưng ý, con không ngại đi ăn một bữa, làm quen."
...
Bên Khương Thu Tự, tình hình báo cáo đơn giản hơn nhiều, trực tiếp nhắn tin cho em trai: "Nói với mẹ, đã gặp người rồi, Lục Thao không tệ, tiếc là không thành!"
Khương Đông Chính trả lời rất nhanh: "Tiếc thế nào?"
Khương Thu Tự: "Tiếc lắm, cái gì cũng tốt, chỉ là không có cảm giác!"
Khương Đông Chính chắc là cạn lời một lúc lâu, mấy phút sau mới trả lời: "Chị giỏi thật!"
Nói xong với em trai, Khương Thu Tự suy nghĩ một chút, lại nhắn tin cho Phương Diểu: "Xong rồi, khá thuận lợi."
Phương Diểu thích thú: "Thật không, chia sẻ quá trình đi?"
Khương Thu Tự nói ngắn gọn: "Chỉ trò chuyện, bày tỏ thái độ không muốn xem mắt yêu đương, kết bạn thôi."
Phương Diểu: "Hả… Thế là xong?"
Khương Thu Tự nhếch mày: "Sao tôi thấy anh có vẻ thất vọng thế?"
Giọng Phương Diểu lười biếng, nghe là biết đang nằm ngửa trên giường: "Trong khoảng thời gian cô không trả lời tin nhắn của tôi, tôi đã tưởng tượng ra một vở kịch lớn. Bây giờ nghe một câu chuyện bình thường như vậy, tất nhiên là thất vọng rồi."
"Anh tưởng tượng ra cái gì?" Khương Thu Tự tò mò, nhưng nghĩ đến Phương Diểu là người có thể nghĩ ra trò bạn nam thân thiết, nên chắc nội dung tưởng tượng cũng chẳng ra gì. Cô hừ một tiếng: "Thôi, tôi không muốn nghe."
Phương Diểu rất muốn chia sẻ: "Không nghe thật à? Hấp dẫn lắm đấy!"
"Vậy anh kể đi." Khương Thu Tự không cưỡng lại được sự cám dỗ.
Phương Diểu lập tức phấn chấn: “Thiết kế của tôi là, cô từ chối đối phương, mắng đối phương là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đối phương tức giận bỏ đi, về nhờ thế lực gia tộc gây khó dễ cho cô.”
“Hai nhà tranh đấu, cả hai đều bị thương, tiền bạc đứt đoạn, lúc cô không còn cách nào khác, tôi làm anh hùng xuất hiện, xoay chuyển tình thế, cô cảm động đến mức rơi nước mắt, nhất quyết muốn..."
“Muốn gì nữa? Anh nằm mơ ít thôi!” Khương Thu Tự ngắt lời anh, tuy là mắng nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.
Những người đi đường trên phố không nhịn được quay sang nhìn trộm cô gái xinh đẹp đang bước thong thả đi ngang qua bên cạnh mình, đoán xem cô đang nói chuyện vui vẻ gì.
Phương Diểu không hài lòng vì câu chuyện bị ngắt ngang: “Cô nghe tôi nói hết đã!”
“Không nghe, không nghe!” Khương Thu Tự khẽ hừ, ai mà chẳng biết anh định nói gì, anh mơ rõ đẹp!
Mặc dù nói không nghe, nhưng cô cũng biết chắc chắn Phương Diểu sẽ tiếp tục nhắn tin tới.
Một lát sau, Phương Diểu: “Cô cảm động đến mức rơi nước mắt, nói với tôi rằng ‘Ban đầu tôi còn tưởng anh đến để giúp đỡ tôi, bây giờ tôi mới hiểu, anh mới là tương lai của công ty giải trí Tinh Không’. Sau đó, cô khóc lóc nằng nặc đòi chia một nửa cổ phần của công ty cho tôi, còn muốn tôi làm trợ lý cho cô. Tôi từ chối hết lần này đến lần khác, rồi mới miễn cưỡng chấp nhận!”
???
Mặc dù biết là đùa, nhưng Khương Thu Tự lại có cảm giác xấu hổ kiểu “Tôi hy vọng anh thèm khát cơ thể tôi, nhưng anh lại thèm khát công ty của tôi”. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh phản rồi, ngày mai không cần đi làm nữa!”
Phương Diểu: “Hai ngày cuối tuần vốn không cần đi làm.”
Khương Thu Tự: “Tuần sau cũng đừng đến!”
Sau khi đi dạo, đấu võ mồm với Phương Diểu, tâm trạng của Khương Thu Tự trở nên rất tốt, cô quay lại xe bay chuẩn bị rời đi.
Vừa lên xe, cô đã nhận được tin nhắn của em trai: "Chuyện xem mắt, em đã chuyển lời với ba mẹ rồi, thể hiện lần này của chị tạm ổn, giữ được tiền quỹ đen của chị rồi. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Khương Thu Tự vội hỏi.
Khương Đông Chính hả hê: "Sau này sẽ không đưa tiền cho chị nữa, chỉ có số tiền trong tài khoản hiện tại, chịu tự chịu lỗ lãi nhé."
Nghe vậy, Khương Thu Tự cuống lên: "Sao lại thế!"
Khương Đông Chính nói: "Biết đủ đi, chị cho rằng ba mẹ không biết chị qua loa chuyện xem mắt à?"
"Chị không qua loa." Khương Thu Tự không đủ tự tin.
"Chị lừa heo à!" Khương Đông Chính không tin chút nào.
"Cậu chính là heo!" Khương Thu Tự nghiến răng: "Tôi tự chịu lỗ lãi, vậy nếu tôi tự phát triển được công ty, thì không còn vấn đề rồi đúng không?"
Khương Đông Chính suy nghĩ một lát: "Chắc vậy? Sao em biết được."
Khương Đông Chính nghe xong không vui: "Chị coi em là nằm vùng của chị à, em cũng phản đối chị đi làm game mà. Ba mẹ mềm lòng, muốn dùng cách vòng vo để đưa chị về, còn theo em thì nên tịch thu tiền quỹ đen của chị luôn, xem chị làm thế nào!"