Nhìn cỗ xe ngựa bị động tay động chân kia, hai mắt Tô Trầm vẫn trừng trừng như trước, hoàn toàn không lộ vẻ tức giận, như một người mù chân chính.
Một lát sau, Minh Thư dẫn Chu Hoành tới.
Trong ký ức của Tô Trầm, Chu Hoành vốn là hán tử cao to dáng dấp cường tráng, trầm mặc ít nói, làm việc trầm ổn. Nhưng hiện giờ cậu chỉ nhìn thấy một người trung niên vàng vọt xanh xao, gương mặt râu ria xồm xoàm, dáng vẻ chán nản ủ rũ. Có thể thấy những ngày tháng trong chuồng ngựa tuyệt đối không dễ chịu, cho nên khi Minh Thư nói thiếu gia tìm hắn tới đánh xe trở lại, hắn kích động tới không cách nào tự kiềm chế, chạy thẳng về phía Tô Trầm, quỳ xuống trước mặt cậu: “Tội nhân Chu Hoành, ra mắt tứ thiếu gia!”
Tô Trầm lạnh lùng nói: “Chuyện năm đó đã qua, ngươi cũng đã bị trách phạt. Giờ ta vẫn dùng ngươi, ngươi phải làm việc cho cẩn thận đấy.”
Chu Hoành lớn tiếng đáp lời: “Nhất định dốc hét sức làm việc cho thiếu gia!”
“Vậy đánh xe đi.’ Tô Trầm nói.
Chu Hoành vội vội vàng vàng điều động xe ngựa, tuy đã ba năm không chạm vào dây cương, thân thủ vẫn linh hoạt như xưa, nhanh chóng an bài ngựa tốt, ngồi lên chỗ đánh xe, chỉ đợi Tô Trầm bước lên.
Tô Trầm đi vài bước về phía xe ngựa, lại đột nhiên như nhớ ra điều gì, đi về phía Tô Việt, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, còn chưa cảm tạ Tiểu Cửu hôm nay đã giúp ta bênh vực lẽ phải. Nhờ ngươi ta mới không bị người dưới bắt nạt.”
Vừa nói vừa tới cạnh Tô Việt, bái hắn một cái.
Tô Việt phẩy phẩy cây quạt cười nói: “Không cần cám ơn đâu, tứ ca xin mau lên xe, tránh để lỡ chính sự.”
“Như vậy sao được. Hôm nay nếu không có Tiểu Cửu, sợ rằng ta còn chẳng thể ra khỏi cửa. Ta thấy chẳng bằng vậy đi, Cửu đệ theo ta ra ngoài, ta mời Cửu đệ uống một chén.” Tô Trầm nói õng đã bắt lấy cổ tay Tô Việt.
Cậu đứng ngay trước mặt Tô Việt, xuất thủ vừa đột ngột vừa nhanh chóng, Tô Việt căn bản không kịp phòng bị, bị cậu tóm gọn.
Gương mặt Tô Việt lộ vẻ kinh hoảng: “Không cần đâu, ta còn có việc.”
Vừa nói vừa gấp rút lui lại phía sau, muốn bỏ rơi Tô Trầm.
Chỉ là, luận sức mạnh, hắn còn kém xa Tô Trầm, làm sao trốn được khỏi Tô Trầm?
Tô Trầm giữ chặt không cho hắn lui lại, gương mặt mỉm cười: “Sao nào? Tứ ca mời ngươi, ngươi lại không nể mặt à?”
Cánh tay như cọc sắt, kẹp chặt Tô Việt.
Tô Việt càng lúc càng kinh hoảng, liều mạng đánh lên tay Tô Trầm: “Thả ta ra!”
Tô Trầm lặng lẽ cười gằn: “Xem ra Cửu đệ thật sự không muốn lên xe rồi. Nhưng ta lại muốn xem Cửu đệ lên xe xong sẽ ra sao… Chu Hoành!”
Tô Trầm đột nhiên hét lớn.
Chu Hoành đang ngồi trên xe ngựa giật mình, trả lời theo bản năng: “Tiểu nhân ở dây!”
Tô Trầm không buồn quay đầu lại nhìn, theo âm thanh của Chu Hoành, nắm lấy tay Tô Việt quăng về phía sau một cái, thân thể Tô Việt bay thẳng về phía xe ngựa sau lưng Chu Hoành.
Chỉ nghe một tiếng rầm vang vọng, Tô Trầm va thẳng vào trong xe ngựa. Cú va nặng nề khiến chiếc xe vốn yếu ớt ầm ầm sụp đổ, như vậy còn chưa tính, cương châm trong xe cũng bị kích thích, ghim hét vào người Tô Việt.
“Á!” Tô Việt kêu lên thảm thiết.
“Cửu thiếu gia!” Mạc Đại Nghiêm kinh hãi thất thanh, biến sắc căm tức nhìn Tô Trầm: “TÔ TRẦM, tên khốn nạn nhà ngươi dám…”
Đáp lại là Tô Trầm đạp thẳng một chân xuống, ghim một dấu sâu dưới nền đá xanh, người cũng theo đó bay đi, đánh thẳng tới người Mạc Đại Nghiêm. Sức mạnh hùng hồn đụng cho Mạc Đại Nghiêm thỏ huyết tại chỗ, văng khỏi nơi đang đứng.
Thật ra luận thực lực, Mạc Đại Nghiêm còn mạnh hơn Tô Trầm một chút. Hắn cũng là Đoán Thể cửu trọng, nhưng là Đoán Thể cửu trọng đỉnh phong, cực hạn võ giả. Nhưng Mạc Đại Nghiêm không ngờ Tô Trầm lại đột nhiên xuất thủ, hơn nữa thân là người mù còn ra tay hung ác chuẩn xác như vậy.
Lần này không kịp xoay sở, không kịp đề phòng, bị Tô Trầm đánh lén thành công, đụng gãy mất một cái xương sườn, đau tới mức trước mắt hắn tối sầm.
Tô Trầm đắc thế không buông tha người, lật tay tóm lấy tay Mạc Đại Nghiêm uốn một cái, trực tiếp vặn gãy cánh tay phải Mạc Đại Nghiêm. Cho dù Mạc Đại Nghiêm đúng lúc đá ngược lại một cước, nhưng đang lúc đau đớn thân thể vô lực, một cước này chỉ phát huy được phân nửa sức mạnh, bị Tô Trầm cứng rắn chống đỡ, ngược lại đạp thẳng một cước vào đầu gối Mạc Đại Nghiêm.
Rắc, một chân Mạc Đại Nghiêm đã bị Tô Trầm đạp gãy.
Lại cúi đầu đập thẳng vào mũi Mạc Đại Nghiêm, đụng gãy sống mũi hắn, tiếp đó lại trở tay nắm cánh tay tría Mạc Đại Nghiêm, bẻ gãy cả tay trái hắn, cuối cùng là chân trái.
Chỉ trong chớp mắt, Mạc Đại Nghiêm đường đường Đoán Thể cửu trọng bị Tô Trầm triệt để phế bỏ, nằm trên mặt đất không dám đứng lên, khiến đám phu xe cùng Minh Thư Chu Hoành trợn tròn hai mắt.
Lúc này Tô Trầm mới chậm rãi đứng lên nói: “Đây chính là kết cục của kẻ không biết lớn nhỏ, không phân biệt tôn ti.”
“Tô Trầm, chúng ta không phải người của ngươi, ngươi không có quyền đối xử với chúng ta như vậy!”
Khiến người ta kinh ngạc là trong đám phu xe vẫn còn có người dám to gan hét lớn với Tô Trầm.
“Ngươi nói đúng, ta đúng là không có quyền xử trí Mạc Đại Nghiêm.” Tô Trầm mỉm cười: “Có điều… Thế thì đã sao?”
Thế thì đã sao?
Nghe lời này, đám phu xe cùng thất thần.
Tô Trầm đã giơ chân lên đạp lên ngực Mạc Đại Nghiêm: “Ta quả thật không có quyền xử trí người này, có điều ta vẫn cứ làm đấy, vượt quyền đấy, thậm chí làm hắn bị thương nặng đấy. Thế thì dã sao? Ta phạm lỗi, gia tộc đương nhiên sẽ xử phạt. Có điều Mạc Đại Nghiêm cùng các ngươi giúp tên khốn kiếp này, các ngươi đoán xe, ta sẽ bị xử phạt thế nào?”
Mạc Đại Nghiêm ứ chi đứt gãy, đã không còn sức phản kháng, cùng đám phu xe hoảng sợ nhìn Tô Trầm, ngay tiếng rên cũng bị doạ tới ngưng bặt.
“Cấm túc? Phạt trợ cấp tháng? Hay gì khác đây? Không sao cả, ta chịu được.” Tô Trầm trả lời: “Nhưng có một việc có thể khẳng định, đó là bất kể gia tộc trừng phạt ta ra sao, ảnh hưởng tới ta chắc chắn không thể lớn hơn mức Mạc Đại Nghiêm phải chịu. Đây chính là điểm khác biệt giữa chủ nhân và hạ nhân!”
Một câu nói, chấn động đến mức tất cả không nói thành lời.
Đúng, bất luận Tô Trầm bị trừng phạt ra sao cũng không thê nặng hơn thương thế của Mạc Đại Nghiêm được!
Bởi vì cậu là chủ nhân, là thiếu gia!
Đây là đặc quyền, đặc quyền hợp tình hợp lý!
Tô Trầm đã ngẩng đầu lên nhìn về phía đám phu xe.
Ánh mắt vô thần rõ ràng không có bất cứ tiểu điểm, nhưng lại khiến tất cả mọi người sợ hãi không dám đối mặt.
Tô Trầm thản nhiên nói: “Vì thế, cho dù ta tiếp tục ra tay, có giết các ngươi cũng chẳng có hậu quả lớn lao gì. Nhưng nếu các ngươi làm ta bị thương… Vậy các ngươi đều phải chết!”
Câu nói cuối cùng khiến tất cả đám người lạnh cả tim.
“Vì thế…” Tô Trầm đã nhấc cái chân giẫm lên người Mạc Đại Nghiêm, đi về phía Tô Việt.
Tiểu tử này bị Tô Trầm ném đi, cương châm cắm vào người, lúc này còn đang rên rỉ dưới đất không đứng dậy nổi.
Tô Trầm nghiêng tai, ra vẻ lắng nghe, theo tiếng rên rỉ cua rtv đi tới bên cạnh hắn, nắm hắn lên giơ tay đánh ngất rồi mới quay lại nói với đám phu xe: “Vì thế ta hy vọng các ngươi có thể kính nể ta đôi chút. Có kính nể sẽ biết tôn trọng. Mà biết tôn trọng chủ nhân sẽ ít phạm sai lầm, chuyện như vừa rồi cũng sẽ không xảy ra nữa.”
Một phu xe run rẩy nói: “Ngài muốn chúng tôi làm gì?”
Tô Trầm mỉm cười.
Đây mới là thứ cậu muốn nghe.
“Ta cần các ngươi nói thật.” Hắn nói: “Lát nữa các trưởng bối trong gia tộc sẽ tới, nếu ai dám che giấu lương tâm nói dối, tin ta đi… hắn chắc chắn sẽ chết!”
“Đừng đáp ứng hắn!” Mạc Đại Nghiêm hô to.
Xoạt!
Tô Trầm tiện tay quăng một cái, một mũi cương châm vừa nhổ từ người Tô Việt đã ghim thẳng vào hạ thể Mạc Đại Nghiêm. Vết thương lần này vượt xa những lần trước, Mạc Đại Nghiêm phát ra tiếng kêu đau đớn tới cực điểm, sau đó không chịu nổi, ngất đi.
Tô Trầm lại tiện tay rút một mũi cương châm khác, mỉm cười nhìn đám phu xe.
Đối mặt với công phu ‘nghe âm thanh phân biệt phương hướng’ cực kfy chính xác này, tất cả phu xe đều cảm thấy hạ thể phát lạnh.
———————————————————
PS:
Chỉ có thể giải thích lại một chút.
Trong truyện từ ban đầu đã nói: Tứ đại gia tộc Lâm Bắc là gia tộc không huyết mạch!
Không huyết mạch!
Gia chủ Tô Trường Triệt dùng một khoản tiền lớn mua một bình hdl, vì thế là tạp huyết mạch. Tạp huyết mạch không thể truyền thừa! Cũng tức là hắn dùng dược tề huyết mạch chỉ khiến bản thân hắn nắm giữ huyết mạch, không liên quan gì tới người khác.
Chuyện này thật ra giống với cường hoá huyết mạch trong Vô Tận Vũ Trang. Tạp huyết mạch chỉ giới hạn ở bản thân.
Chỉ có nhân tộc được cường hoá bởi Thiết Bị Chiết Xuất Huyết Mạch năm xưa mới có thể truyền thừa.
Tất cả huyết mạch đều là huyết mạch Thú tộc khiến sinh mệnh có thể vận dụng nguyên năng.
Mà giới tính huyết mạch không tồn tại. Nói cách khác trong quyển sách《 Nguyên Huyết Thần Tọa 》này, khái niệm huyết mạch không phải là ‘ta họ Trương, Trương gia chúng ta là quý tộc, huyết mạch Trương gia đương nhiên cao quý’. Mà là ‘nhà ta nắm giữ truyền thừa huyết mạch Yêu thú nào đó, còn ngươi thuọc gia tộc không huyết mạch, tương lai cùng lắm là dùng một bình dược tề nhận được tạp huyết mạch, hai bên sang hèn không thể so sánh nổi’.
Về phần Tô Trầm, cũng như vậy.
Đổi cặp mắt, không phải đổi huyết mạch.
Hai chuyện khác nhau.
Thành thật mà nói, những mô tả về huyết mạch còn chưa xuất hiện. Quyển sách này quả thật lấy huyết mạch làm chủ, nhưng không phải đi từng bước một là mà chưa viết đến, giờ mới chỉ là nền mà thôi.
Tôi giải thích như vậy, mọi người đã hiểu chưa?
Không hiểu cũng không sao, đoạn đó là do tôi không viết rõ, giải thích một chút là được. Có điều không cần mắng chửi, mọi người cứ nói chuyện bình thường thôi.
Không thích có thể không đọc, tiểu thuyết mà, không thể thoả mãn tất cả mọi người được.
Nhất định phải mắng phải chửi, tôi cũng chỉ có thể xoá thôi.
Trước đây tôi luôn muốn nói lý, nhưng lại phát hiện nói không thông. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, trên mạng chưa từng thấy ai nói lý mà thông được. Nói tới phát bực còn gây gổ với nhau, ảnh hưởng tơi tâm trạng bản thân.
Vì thế giờ đã học khôn, không làm ầm nữa. Bạn thích nói gì thì nói, phê bình gì tôi cũng tiếp thu. Nhưng nội dung phê bình không đúng, giọng điệu không đúng cũng không thể bỏ đó ảnh hưởng tới nhà tôi được, chỉ có thể xoá đi, mong bạn hiểu cho.
Không hiểu cũng chịu, mời ngài đi chỗ khác mắng, thích đi đâu thì đi, miễn đừng tới chỗ tôi chứng minh là tôi sai nữa.
Mấy năm qua, tôi luôn muốn chứng minh bản thân, lặp lại hét lần này tới lần khác rồi.
16 năm rồi rốt cuộc cũng hiểu.
Chuyện này phải cảm tạ Châu Tinh Trì.
Hôm xem Mỹ nhân ngư, vợ tôi nói với tôi, anh xem Châu Tinh Trì kìa, bao nhiêu người mắng anh ấy, anh ấy có cãi lại không? Có bao giờ phải giải thích gì không? Anh lại cứ cứng nhắc đi nói lý với người ta.
Cũng đúng!
Từ đó trở đi tôi thấy không việc gì phải tranh chấp.
Con người muốn phát triển, phải nhìn lên.
Vì thế hôm nay PS này là muốn nói hai việc. Một có liên quan tới hm. Một thì là nguyên nhân tôi xáo bài. Tôi sẽ không cãi nhau với mọi người, nhưng bì nào xấu tôi sẽ xoá. Bạn thấy thế nào là việc của bạn, tôi làm việc tôi thấy đúng là được. Cho nên cần giải thích tôi sẽ làm, nhưng cãi cọ thì không.