Trong lầu, một tiểu nhị buồn bực ngán ngẩm ngủ gật.
Đường Chân tình cờ đi qua bên cạnh thấy bộ dáng tiểu nhị, sắc mặt trầm xuống quát: “Lười biếng, mặt mày ủ dột như vậy còn ra cái gì? Không muốn làm thì nói sớm rồi xéo đi!”
Nói xong phất tay áo, đã bước vào trong.
Tiểu nhị bị mắng trợn tròn hai mắt nhìn tiểu nhị khác bên cạnh nói: “Ông ấy làm sao vậy? Sao nay nóng tính thế?”
Một tiểu nhị khác trừng mắt lại nói: “Tứ thiếu gia phải tới Thâm Hồng sơn mạch, hôm trước là hạn trăm ngày.’
“Thế thì sao?”
“Thằng ngu này.” Tiểu nhị kia gõ cái bốp vào gáy người còn lại nói: “Thâm Hồng sơn mạch là nơi hung hiểm, hai ngày rồi chưa về, sống chết ra sao không rõ! Ngươi nói xem tâm trạng đại chưởng quỹ có tốt được không? Chấn chỉnh lại đi, không muốn gặp xui xẻo thì xốc lại tinh thần làm việc đi.”
Tiểu nhị lúc này mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, tranh thủ thời gian dẹp bớt tâm tư lười biếng, nghiêm túc làm việc.
Tâm trạng Đường Chân quả thật rất tệ.
Từ hôm qua đến giờ, Đường Chân vẫn luôn chờ tin của Tô Trầm.
Đáng tiếc Tô gia phái người chờ trên đường hai ngày, chưa từng thấy bóng dáng Tô Trầm.
mà Tô Trầm về càng muộn cũng tức là tỷ lệ sống của cậu càng thấp.
Hai ngày qua đi đã đủ khiến rất nhiều người trong lòng phát điên.
“Uầy, tiểu tử này không chết ở đó đấy chứ? Phi phi phi, ta nói cái gì vậy. Tiểu tử này cơ trí như vậy, sẽ không việc gì đâu.” Đường Chân tự an ủi bản thân.
“Đại chưởng quỹ, có khách tới nói có hàng nặng, muốn bàn riêng với ngài trong phòng khách.” Ngoài cửa có tiểu nhị thông báo.
Hàng nặng cùng bàn riêng trong phòng khách là ngôn ngữ trong nghề, ý là có một số hàng hoá giá trị tương đối cao lại không tiện để lộ, cần đàm phán riêng để giữ bí mật thân phận.
Đường Chân rất muốn nói hôm nay không có tâm trạng nhận hàng, cuối cùng vẫn đè nén tâm trạng nói: “Mời khách nhân vào đi.”
Một lát sau, tiểu nhị dẫn một người tiến vào.
Người kia mặc áo vải rách nát, trên người còn buộc một tấm da thú, đầu đội mũ rộng vành, nón lá che thấp, không thấy rõ mặt, phía sau cõng một cái bao cực lớn, ước chừng nhét được hai người vào.
Thấy tình cảnh này, Đường Chân ra dấu mời nói: “Khách từ xa tới xin mời ngồi, chẳng hay ngươi định bán thứ gì?”
Người khách kia trả lời với giọng khàn khàn: “Da thú.”
Nghe âm thanh này, Đường Chân ngây ngẩn một hồi rồi mới nghi hoặc nhìn người khách nói: “Chỉ là da thú?”
“Còn cả xương thú, thảo dược.” Người khách vẫn lời ít ý nhiều.
Hai mắt Đường Chân lại dần dần sáng lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào người khách: “Từ đâu đến?”
“Thâm Hồng sơn mạch.”
“Lúc nào?”
“Trăm ngày gần đây.”
Đường Chân đứng bật dậy: “Giá cả thế nào?”
“Đường đại chưởng quỹ thích cho bao nhiêu thì cho.”
Câu nói cuối cùng giọng điệu đã khôi phục bình thường.
Đường Chân nghe ra, nắm lấy vành mũ người khách nâng lên, lộ ra gương mặt quen thuộc của Tô Trầm.
“Hay cho tên tiểu tử thối nhà ngươi, dám trêu ta!” Đường Chân an tâm đấm Tô Trầm một cái.
Đang định cười to lại thấy Tô Trầm giơ tay lên, nhắc hắn đừng quá lớn tiếng.
Tô Trầm cười nhẹ nói: “Ta nào dám trêu chưởng quỹ ngài, thật sự là ta không còn cách nào.”
Đường Chân sửng sốt nói: “Ngài nói vậy là sao?”
“Đúng như đã nói thôi, có hàng nặng cần bàn riêng.” Tô Trầm mỉm cười.
Cậu gỡ cái bao lớn sau lưng xuống, đặt dưới chân Đường Chân, mở ra.
Đường Chân lập tức ngây người.
“Đây là da Huyễn Ảnh Sơn Miêu, đây là răng nanh Cự Hùng, đây là da Nộ Viên, đây là da Hắc Lân, trời đất ơi đây là da Ban Lan Hổ? Đáng tiếc bị huỷ hoại quá nghiêm trọng, có điều làm mấy cái áo chắc cũng không vấn đề gì… Trời ạ, nhiều da thú như vậy, lại đều là hung thú, ngài đánh cướp cửa hàng nào à?” Đường Chân không dám tin vào mắt mình.
Nhưng hắn lập tức hiểu ra, nhìn sang phía Tô Trầm, nói từng chữ một: “Chỗ này đều do ngài săn được?”
Tô Trầm gật đầu nói: “Tất cả ba mươi bảy con Hung thú, đều ở đây. Ngoài ra còn một số da với xương dã thú bình thường, thật sự không thể cầm về nên ta đặt trong một hang núi, lát nữa ngươi phái người tới lấy là được.”
“Ngài làm thế nào vậy?” Đường Chân kinh ngạc nhìn Tô Trầm.
Đây là Hung thú, ngang cấp với Nguyên Khí Sĩ Dẫn Khí cảnh, không phải rau cải trắng ngoài chợ, lại bị Tô Trầm thu hoạch nhiều như vậy trở về. Cho dù ngài không còn mù loà cũng không thể làm đến nước này được?
”Đây chính là bí mật ta muốn giữ kín.” Tô Trầm mỉm cười.
Đường Chân lập tức hiểu ra: “Ngài không muốn người của Tô gia biết ngài thu hoạch được nhiều như vậy?”
”Ta không muốn nhiều người biết, ngoại trừ đại chưởng quỹ ngươi.” Tô Trầm nói xong giơ tay, một luồng gió xoáy hình thành trong lòng bàn tay cậu.
Gió xoáy không có gì lạ, chỉ cần vận dụng Nguyên năng là làm được.
Điểm lạ là ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
Cho dù Đường Chân không hiểu võ kỹ cũng lập tức hiểu ra, vui mừng nói: “Ngài trở thành Nguyên Sĩ rồi!”
Tô Trầm gật đầu nói: “Đây cũng là bí mật.”
“Tiểu thư, cô ấy… sinh ra một cậu con trai tốt.” Ông lão vui buồn đan xen, suy nghĩ rồi hỏi: “Việc này ngài không định nói cho mẫu thân ngài à?”
Tô Trầm lắc đầu: “Bên cạnh mẫu thân có quá nhiều người, không ai biết trong đó có ai làm việc cho Nhan Vô Song hay Tô Khắc Kỷ không, vạn nhất để lộ ngọn nguồn, một số việc sẽ không dễ làm, cho nên trước tiên không nên nói cho mẫu thân biết, như vậy sẽ ổn thoả hơn.”
Đường Chân thở dài, đặt tay lên vai Tô Trầm: “Đáng thương cho mẫu thân ngài vẫn luôn lo lắng mong nhớ, lại không biết con của mình đã sớm trưởng thành.”
”Trong mắt ta, đây mới chỉ là bắt đầu.” Tô Trầm trả lời.
—— —— —— —— —— ——
Nửa canh giờ sau.
Tô Trầm tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, từ bộ dáng dã nhân hoang dại lúc trước trở lại phong thái công tử phong độ vốn có.
Ngồi tại vị trí bản thân, Tô Trầm thưởng thức chén trà ngon do Đường Chân tự tay pha cho, không thể không nói sau trăm ngày vất vả trong rừng cây, trở lại nhân thế phồn hoa này, rất nhiều thứ vốn chẳng ra gì cũng trở nên tươi đẹp hơn hẳn.
“Tiếp theo ngài định làm gì?” Đường Chân hỏi.
“Trước tiên xử lý chỗ hàng này đã, sau đó quang minh chính đại về Tô gia.” Tô Trầm nói.
“Cái này xong ngay thôi. Thiếu gia muốn tính tiền bằng vàng ròng hay bằng Nguyên thạch?”
Giá trị vàng ròng cùng Nguyên thạch chênh lệch không nhiều, chỉ có điều áp dụng cho hai quần thể khác nhau.
“Ta đã là Nguyên Sĩ,d ùng Nguyên thạch tính tiền đi.”
“Được, tất cả ba mươi bảy bộ da Hung thú, lớn nhỏ bất đồng, chất lượng cũng khác biệt. Ta thu hết theo giá mỗi tấm da một Nguyên thạch, tổng cộng ba mươi bảy viên, còn lại tính tổng là ba viên, tất cả là bốn mươi bảy viên Nguyên thạch. Thiếu gia thấy sao?”
Tô Trầm cười nói: “Vậy xin đa tạ đại chưởng quỹ.”
Một tấm da hung thú hạ đẳng còn hoàn chỉnh có giá một Nguyên thạch, đương nhiên đây là hung thú cỡ lớn, hung thú cỡ nhỏ như Huyễn Ảnh Sơn Miêu còn không được đến một Nguyên thạch. Đường Chân lại mua toàn bộ theo giá hoàn chỉnh, cho nên đem hàng bán cho cửa tiệm của mình là lựa chọn không gì thoả đáng hơn. Lai lịch có Đường Chân che giấu, giá tiền lại chẳng bạc đãi, tay trái đưa tay phải, lại có thể quang minh chính đại kiếm một khoản, không vào của công, chỉ đút túi riêng.
Giải quyết xong chuyện hàng hoá, Tô Trầm nỏi: “Mấy ngày ta không có mặt, tình hình trong nhà ra sao?”
Đường Chân lắc đầu: “Tất cả vẫn tốt, chỉ có điều đã quá hạn mà ngài chưa về, mẫu thân ngài đã gấp muốn chết! Nếu được ngài nên sớm về phủ đi, cũng để tiểu thư an tâm hơn.”
“Lát nữa ta sẽ về.”
“Đúng rồi, chúng ta tìm ra người sai khiến Lâu Dịch, có điều còn chưa ra tay với hắn, cũng không thể xác định là ai sai khiến hắn.”
“Chuyện này giao cho ta. Đúng rồi, con trai Lâu Dịch thế nào rồi?”
“Không có tiền trả nợ, bị chặt đứt hai tay, thành phế nhân… Từ nay về sau Lâu Dịch không cần lo về đứa con trai của mình nữa.”