Đi trong rừng nhiều, khó tránh khỏi gặp được những người khác.
Trong quá khứ, Tô Trầm cũng mấy lần gặp người khác, có khi cũng sẽ trao đổi một chút thực phẩm, tin tức.
Đi lại trong rừng Thâm Hồng đại bộ phận là thợ săn phổ thông, thực lực bọn họ không mạnh nhưng lại có kinh nghiệm sinh hoạt trong núi rừng rất phong phú, biết cách xu lợi tránh hại, có thể phát hiện Hung thú từ xa, nhanh chóng trốn thoát. Thủ pháp tìm kiếm Hung thú Tô Trầm học được từ một vị thợ săn già, thông qua ngửi hơi gió phân bị hương vị tìm tới hung thú, nếu không chỉ đơn giản là đi lang thang không mục đích trong rừng hiệu suất sẽ rất thấp, nguy hiểm cũng cao.
Còn một phần là Nguyên Sĩ như cậu, sống cuộc sống nguy hiểm trong rừng, mục tiêu chính là Hung thú.
Nam thanh niên kia bị hai con Nhị Vĩ Ban Lan Hổ truy sát cũng là một Nguyên Sĩ, thợ săn phổ thông còn chưa có tư cách để hung thú truy sát.
Ban Lan Hổ là đồ tốt, lớp da nó giá trị khá cao, Tô Trầm đương nhiên không muốn buông tha, có điều cậu không trực tiếp xông tới mà ẩn nấp trên một thân cây dọc con đường người kia bỏ chạy.
Nam thanh niên kia chạy như điên, đi qua dưới cây cũng không chú ý tới trên đầu còn có người, ngay lúc hai con Ban Lan Hổ xông qua dưới chân Tô Trầm, cậu đã giáng thẳng từ trên trời xuống, hạ vào lưng con Ban Lan Hổ phía sau. Con Ban Lan Hổ gầm lên một tiếng, hai cái đuôi sắt đã đồng thời quất về phía Tô Trầm. Tử Tinh Chiến Giáp trên người Tô Trầm bừng sáng, vòng bảo hộ ởlưng lại phát huy tác dụng, ngăn cản nhát quất này, đồng thời tay phải đánh thẳng vào cổ họng con hổ.
Đây là chỗ hiểm của Ban Lan Hổ, một đòn đánh xuống, Ban Lan Hổ toàn thân không còn sức lực, Tô Trầm bóp chặt đầu hổ, trực tiếp đọ sức cùng Ban Lan Hổ này. Cũng chỉ có cậu sau khi tu luyện Tín Phong Lưu Thể Thuật, lực lượng bản thân tăng cường mới có thể đấu sức cùng con Hung thú này.
Con Ban Lan Hổ truy đuổi phía trước nghe thấy động tĩnh, quay đầu chứng kiến cảnh này vội bỏ mặc người kia quay đầu đánh lại.
“Ngăn nó lại!” Tô Trầm hô lớn, đồng thời phát động Tinh Thần Chi Nhãn đã chuẩn bị từ sớm.
Chỉ thấy hai mắt Tô Trầm bừng lên ánh sáng đánh thẳng vào con mãnh hổ lộng lẫy kia, con hổ thân thể chấn động, ngây ra tại chỗ.
Cùng lúc đó, người đang chạy trốn phía trước cũng nhanh chóng phản ứng lại, kịp thời chạy về, chém thẳng vào đầu hổ trước khi con Ban Lan Hổ kia kịp tỉnh táo lại.
Thấy vậy Tô Trầm lại thầm tiếc rẻ: Lại phí một tấm da hổ tốt rồi.
Hai tay vận sức, liều mạng xiết chết con mãnh hổ dưới người.
Con Ban Lan Hổ kia cũng liều mạng, gào thét nhảy lên, một người một hổ cứ thế dây dưa lăn lộn trong rừng, ầm ầm đập hết chỗ này đến chỗ kia, chỉ một lát đã không biết lăn đi đâu. Nam thanh niên kia vừa bị truy đuổi cũng lo lắng không thôi, không biết ai thắng ai thua.
Một lát sau, trong rừng rốt cuộc có động tĩnh.
Một thiếu niên đi từ trong rừng ra, tay còn kéo một xác hổ lớn.
Là thiếu niên kia thắng.
Nam thanh niên kia như trút được gánh nặng trong lòng.
Ném xác hổ xuống dưới thân cây, Tô Trầm bắt đầu phân giải: “Sao còn chưa giải quyết nó đi? Có cần ta ra tay giúp không? Có điều nếu thế một nửa con Hung thú đó sẽ là của ta.”
Nam thanh niên kia lớn tiếng đáp: “Không cần, ta tự làm được.”
Nói xong múa Thanh Lân Đao chém ra từng luồng sáng xanh đánh vào người con Ban Lan Hổ khiến máu bắn lung tung, cũng khiến Tô Trầm nhìn mà lắc đầu lia lịa.
Trúng nhiều đao như vậy tấm da này coi như hỏng hẳn.
Một lát sau nam thanh niên kia rốt cuộc chém chết con Ban Lan Hổ, mệt mỏi ngồi phệt xuống đất, lau mồ hôi trán nói: “Cám ơn ngươi. Mà này, rõ ràng ngươi có đao, sao lại không dùng mà cứ dùng tay không đánh với nó?”
Hắn chỉ Mặc Văn Chiến Đao sau lưng Tô Trầm nói.
“Da hổ quý giá, làm hỏng thì quá đáng tiếc.”
Nam thanh niên kia cười nói: “Người có nhiều Nguyên khí như vậy còn tiếc chút tiền ấy?”
Vừa rồi khi Tô Trầm giao thủ cùng Ban Lan Hổ hắn đã nhìn ra, nếu không có Nguyên khí áo giáp, Tô Trầm cho dù đánh lén cũng không thể tay không giết chết Ban Lan Hổ. Huống hồ thanh chiến đao cùng đôi dày đều có hình dáng kỳ quái, quá nửa cũng là Nguyên khí.
Mang theo chí ít ba món Nguyên khí, đưa mắt nhìn khắp Thâm Hồng sơn mạch chắc cũng chẳng thấy mấy ai.
Tô Trầm cũng cười nói: “Người ngay Nguyên khí cũng không có xem ra rất không để ý tới chút lợi lộc cực nhỏ này.”
Nam thanh niên kia mặt đỏ bừng: “Không phải ta không quan tâm mà không nắm chắc giải quyết nó bằng tay không.”
“Ta thì ngược lại với ngươi, ta chắc chắn xử lý được nó. Cho nên có thể nói, thứ quyết định phương thức chiến đấu của chúng ta không phải chúng ta có bao nhiêu vốn liếng mà là chúng ta có bao nhiêu tự tin, đúng không?”
Nam thanh niên kia ngẩn người, lập tức cười phá lên: “Ngươi nói đúng, ta tên là Trương Nguyên Khôi, đến từ Trương gia Lĩnh Tây.”
“Tô Trầm, Tô gia Lâm Bắ .” Tô Trầm vừa trả lời vừa lúi húi lột da hổ.
Lĩnh Tây cách Lâm Bắc không xa, đều thuộc vùng Thâm Hồng sơn mạch, có điều Lĩnh Tây rõ ràng mạnh hơn Lâm Bắc nhiều. Tô Trầm cũng từng nghe danh Lĩnh Tây Trương gia, là một gia tộc cổ xưa hùng mạnh hơn Tô gia.
“Tô Trầm? Tô Trầm ấy ấy của Lâm Bắc Tô gia?” Trương Nguyên Khôi rõ ràng đang rất ngạc nhiên.
“Ngươi từng nghe tên ta?” Tô Trầm cũng hơi kinh ngạc. Mình đâu phải đại nhân vật gì, không ngờ đối phương lại từng nghe tên.
“Có bạn bè ở Lâm Bắc, từng nghe qua chuyện của ngươi. Mà này, không phải ngươi bị mù à?”
“Ta đâu có nói mình nhìn được?” Tô Trầm ung dung trả lời: “Chỉ là có một số việc có không nhìn được vẫn làm được.”
Xoạt, dao róc xương cắt qua, chặt đứt sợ gân cuối cùng, một bộ da hổ hoa lệ hoàn chỉnh đã bị cậu lột bỏ.
Trương Nguyên Khôi ngây người.
Tô Trầm đã bắt đầu hủy xương hổ, tay của cậu luồn vào trong xác hổ, lần theo các khớp tìm tới tiếp điểm sau đó bắt đầu từ từ rút xương sống ra ngoài.
Xương sống hổ là phần xương đáng giá nhất trên người Ban Lan Hổ, có thể dùng luyện dược tề Huyết Mạch, cũng có thể dùng để ngâm rượu, cường thân kiện thể. Ban Lan Hổ rốt cuộc là Hung thú hạ phẩm, dùng làm dược tề Huyết Mạch thì lãng phí, dùng để ngâm rượu lại cực tốt, giá trị gần với một bộ da hổ hoàn chỉnh.
Trương Nguyên Khôi vẫy lấy vẫy để trước mặt Tô Trầm, Tô Trầm lại như không nhìn thấy, tựa như thứ hấp dẫn cậu chỉ có con hổ kia.
“Không nhìn thấy thật… Chẳng trách vừa rồi phi thân vật lộn. Đối với người mù mà nói quả thật là phương thức chiến đấu thích hợp hơn.” Trương Nguyên Khôi tự lẩm bẩm.
Trương Nguyên Khôi tự động tìm lý do mới giúp Tô Trầm.
Suy nghĩ một lát, Trương Nguyên Khôi nói: “Gặp nhau là hữu duyên. Thâm Hồng sơn mạch này nơi nơi hung hiểm nguy cơ trùng trùng. Rèn luyện ở cái nơi quỷ quái này chỉ hơi bất cẩn cũng có thể mất mạng. Ta thấy thế này, có hứng thú hợp tác không? Như vậy chúng ta có gặp một cặp Hung thú cũng không cần trốn tránh.”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta quen đi một mình rồi.”
Có thể nhìn thấy điểm sáng Nguyên năng là bí mật lớn nhất của cậu, cậu cũng không muốn bị người ta phát hiện.
Có điều Trương Nguyên Khôi rõ ràng hiểu nhầm, nhìn thoáng qua Nguyên khí trên người Tô Trầm rồi nói: “Ta biết ngươi có Nguyên khí, chiến lực cao hơn ta. Không thì thế này, ngươi sáu ta bốn?”
“Đây không phải vấn đề phân phối.” Tô Trầm lắc đầu, nhìn phần xương sống hoàn chỉnh đã được rút ra, tiếp đó là cắt đuôi hổ, cũng là bộ phận đáng giá cuối cùng trên người Ban Lan Hổ.
“Ngươi bảy ta ba, chia như vậy được chưa?” Trương Nguyên Khôi còn chưa chịu từ bỏ: “Tô Trầm, ta đã thể hiện thành ý đến thế rồi. Hai mắt ngươi không nhìn được, có ta làm mắt cho ngươi chắc chắn sẽ an toàn thoải mái hơn. Ta làm vậy cũng là để báo ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta.”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta đã nói rồi, đây không phải vấn đề phân phối.”
Xoạt, một ánh đao lướt qua, cắt đứt đuôi hổ.
Tô Trầm thu hồi đuôi hổ nói: “Muốn cảm tạ thì nhóm lửa nướng thịt giúp ta. Ăn xong bữa này đường ai nấy đi.”