Thu đao lại, Tô Trầm không còn sức lực ngã ngồi xuống đất.
Thắng thì thắng nhưng bản thân Tô Trầm cũng bị thương không nhẹ.
Trên thi thể Tô Trầm tỏa ra từng tinh điểm, đó là điểm sáng Nguyên năng.
Do dự một chút, Tô Trầm giơ ngón tay lên.
Trận chiến này càng lúc càng khiến Tô Trầm ý thức được sự quý giá của lực lượng.
Không có đủ lực lượng, như vậy lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm. Điều này khiến cậu không hề do dự tính toán về xuất xứ của điểm sáng Nguyên năng nữa. Nguyên năng là Nguyên năng, bản thân nó là thuần túy, không phân chủng tộc.
Lúc này con Thực Kim Trùng cũng ăn xong ba viên Tinh Ngân trở về.
Tô Trầm căng thẳng nhìn nó, cậu không biết liệu sau khi Ulrich chết con côn trùng này có phát điên hay không.
Có điều cậu cũng nhanh chóng yên lòng.
Con quái vật bề ngoài dữ tợn hung mãnh này dùng đầu cụng cụng vào Ulrich, xác nhận lão ta không phản ứng gì, chẳng ngờ nổi lại chạy sang bên lăn ra ngủ, căn bản không buồn để ý tới Tô Trầm.
Điều này khiến Tô Trầm cũng chẳng biết nói gì.
Nếu Thực Kim Trùng đã chẳng hứng thú với mình, Tô Trầm cũng vui vẻ thoải mái nghỉ ngơi một hồi.
Nối lại xương cho bản thân, dùng dược tề, Tô Trầm liền nằm trên mặt đất lẳng lặng nghỉ ngơi.
Vừa nghỉ ngơi vừa nhấm nháp dư vị trận chiến vừa rồi.
Lão già Ulrich này sở hữu tới sáu bảy loại hay thậm chí càng nhiều Nguyên kỹ hơn. Mình có thể giết được lão một là chiếm lợi về trang bị, năm món Nguyên khí gia tăng không ít lực lượng. Còn lão già này chỉ có một cây pháp trượng, hơn nữa rõ ràng chỉ là loại pháp trượng bình thường tăng cường uy lực Nguyên kỹ hệ hỏa diễm, nhưng Nguyên kỹ lão ta nắm giữ không phải đều là hệ hỏa. Đây là nguyên nhân trí mạng đầu tiên khiến lão thất bại. Nguyên nhân thứ hai vẫn là vấn đề cũ, Áo thuật thượng cổ quả thật không thích hợp áp sát, không thích hợp cận chiến, chỉ cần bị Tô Trầm tiếp cận lão lập tức luống cuống, thêm vào hoàn cảnh không gian nơi này có hạn khiến lão không cách nào thi triển mới khiến mình có cơ hội. Ba là có Cương Nham cùng Thực Kim Trùng chưa huấ luyện xong, tiễn mất cơ hội cuối cùng của Ulrich.
Nhưng nguyên nhân chân chính khiến mình chiến thắng vẫn là thiếu sót của Thực Kim Trùng.
Thật ra từ ban đầu đáng lý mình đã có thể chú ý thấy khát vọng điên cuồng của con Thực Kim Trùng kia với khoáng vật kim loại, chỉ tiếc là bị Ulrich thu hút hết sự chú ý, quên mất điểm này, mãi về sau mới nhớ ra.
Nếu cậu không nhớ ra, vậy giờ người chết lại đã là cậu.
Từ đó có thể thấy càng trong chiến đấu càng phải giữ đầu óc thanh tỉnh.
Chính vì cậu vẫn duy trì tỉnh táo nên mới phát hiện ra thiếu sót của Thực Kim Trùng. Chính vì cậu vẫn duy trì tỉnh táo, dùng Tinh Thần Chi Nhãn ngay lúc mấu chốt nhất mới kịp thời ngăn cản đòn lật ngược tình thế cuối cùng của Ulrich. Thực lực mạnh mẽ còn phải phối hợp với đầu óc thanh tỉnh mới là then chốt bảo đảm thắng lợi cùng sự sống.
Đây là lĩnh ngộ của Tô Trầm sau trận chiến lần này, sau đó cũng từ từ trở thành yêu cầu của cậu đối với chính mình, sau mỗi trận chiến đều phải kiểm tra lại bản thân, kiểm điểm sai lầm, kiểm kê tiến bộ của mình.
Không biết nghỉ ngơi bao lâu, phần xương gãy trước ngực Tô Trầm đã đỡ đau hơn nhiều.
Cậu ngồi dậy tới bên người Ulrich.
Mãi tới lúc này cậu mới chính thức thấy rõ dáng vẻ Ulrich.
Lão già này mặt mũi nhăn nheo, tuổi tác đã rất cao, thân hình gầy đến đáng sợ, chẳng trách chẳng không có chút lực lượng nào. Đặc điểm của Áo thuật thượng cổ là không tu luyện thể chất, chỉ nghiên cứu bản thân Nguyên kỹ, điều này cũng bộc lộ cực kỳ rõ ràng trên người lão già này.
So với nhân tộc, con mắt của lão có màu xanh lam, đây là phương thức phân biệt chủ yếu giữa Áo tộc và Nhân tộc, nhưng không thấy được cái gọi là cặp mắt thứ ai, có lẽ chỉ là lời đồn.
Lấy pháp trượng đi, Tô Trầm bắt đầu tìm kiếm trên người Ulrich.
Chẳng có cái gì, không túi, cũng chẳng nhẫn không gian.
Điều này khiến Tô Trầm khá thất vọng.
Nhưng ngẫm lại lại thấy không đúng, Ulrich thuần dưỡng Thực Kim Trùng ở đây không lẽ nào lại không mang theo thứ gì.
Trừ phi...
Tô Trầm quay đầu nhìn lại.
Ulrich đi ra từ khoảng tối đằng kia.
Trước khi đi cậu liếc qua Cương Nham, thấy gã đã không có gì đáng ngại, chỉ vẫn còn hôn mê, bèn lấy Tinh Đăng đi sâu vào góc tối, ánh sáng mờ nhạt xua tan hắc ám, Tô Trầm nhanh chóng chứng kiến một cái lỗ trên vách núi.
Hóa ra hang núi này chính là nhà của Ulrich, tất cả gia sản của lão ta đều nằm trong đây.
Trong hang rất nhiều tạp vật.
Ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt cần thiết, thư thu hút ánh mắt Tô Trầm nhất lại là một cái bàn làm việc lớn.
Trên bàn xếp đầy những chai chai bình bình kỳ lạ cũng một ít ghi chép thí nghiệm.
Tô Trầm thuận tay cầm lên xem thử, bên trên ghi những tâm đắc liên quan tới việc thuần dưỡng Thực Kim Trùng.
‘Hóa ra con này gọi là Thực Kim Trùng.” Đến giờ Tô Trầm mới biết tên con quái vật kia.
Đằng nào con côn trùng khổng lồ kia cũng không trêu chọc gì đến mình, Tô Trầm thẳng thắn treo Tinh Đăng lên vách đá, bắt đầu đọc ghi chép của Ulrich.
Ghi chép rất loạn, có lúc ghi lại tâm đắc thí nghiệm có lúc lại hồi tưởng quá khứ, ban đầu Tô Trầm đọc mà như rơi vào sương mù, có điều lật qua từng cuốn, Tô Trầm cũng dần dần hiểu ra.
Ulrich này quả thật là hậu duệ chính thống của Áo tộc.
Có điều do Áo tộc đã bị diệt quốc, bản thân Áo tộc không dung nhập vào những Trí tộc khác, bởi vậy mặc dù là hậu duệ của Áo tộc nhưng thật ra Ulrich không có truyền thừa gì. Ban đầu lão ta chỉ theo cha mẹ lang thang khắp nơi, trốn tránh các tộc đuổi bắt. Có điều dẫu sao cũng là hậu duệ Áo tộc, có lẽ có con đường của bản thân, rốt cuộc Ulrich cũng nhận được một cuốn sách ghi chép Áo thuật thượng cổ.
Không phải loại hạt châu truyền thừa kia mà là bản sách chép tay!
Tô Trầm chú ý tới điểm này.
Cậu tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc thấy một cuộn sách da dê được giấu kỹ trong góc khuất. Cuộn sách đã rất cũ kỹ, mặc dù đã được xử lý bảo quản nhưng dáng vẻ vẫn rất rách nát, như đụng vào là tan.
Tô Trầm cẩn thận mở nó ra, chứng kiến bên trên dùng văn tự Áo tộc thượng cổ ghi chép Áo thuật, tâm trạng lập tức chìm đến đáy vực.
Tuy cậu học văn tự Áo tộc thượng cổ ở chỗ Đường Chân một thời gian, nhưng dẫu sao cũng chỉ rất ngắm, hiểu biết có hạn. Đoán chừng, cho dù bản thân Đường Chân ở đây cũng chưa chắc phiên dịch được chính xác cuộn sách dùng văn tự Áo tộc này.
Tu luyện khác với những thứ khác sai lệch một chút thôi cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Chẳng còn cách nào khác, Tô Trầm chỉ có thể đặt cuộn sách da dê sang một bên, tiếp tục đọc ghi chép của Ulrich.
Hóa ra sau khi Ulrich nhận được cuốn sách này bèn bắt đầu tu luyện Áo thuật ghi chép trên đó. Có điều do Áo tộc không dung nhập vào chư tộc, ngày ngày lang thang đào vong, hoàn cảnh tu luyện của Ulrich cũng khá gay go, đại đa số thời gian đề phải ẩn nấp và tránh né. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão ta già như vậy rồi mà cấp độ vẫn thấp.
Vừa không có thầy giáo chỉ điểm, vừa không có hoàn cảnh và tài nguyên tương ứng, tất cả chỉ dựa vào một cuộn sách da dê tu luyện tới bước này, có được thành quả hôm nay đã là tương đối khá.
Trong cuộn sách da dê ngoại trừ Áo thuật còn ghi chép phương pháp bồi dưỡng Áo Luyện Sinh Mệnh
Cái gọi là Áo Luyện Sinh Mệnh chính là một loại sinh mệnh đặc thù do Áo tộc dùng Áo thuật thượng cổ cùng tri thức bản thân cải tạo, làm trợ thủ cho mình. Phương pháp này bắt nguồn từ thời đế quốc Áo Thế, cũng phổ biến một thời,nhưng cũng là nguyên nhân khiến đế quốc Áo Thế diệt vong.
Cải tạo lợi dụng sinh mệnh theo cách trắng trợn không hề kiêng dè, không buồn để ý tới đau đớn bi thương của các chủng tộc, khiến các đại chủng tộc cực kỳ phẫn nộ. Sau khi Nguyên thú đánh một đòn nặng nề vào đế quốc Áo Thế, tiếp đó dẫn tới tất cả Trí tộc liên hợp phản kháng, lật đổ đế quốc Áo Thế.
Có thể nói trong vô số tội nghiệt mà Áo tộc gây nên, cải tại sinh mệnh xếp đầu tiên.
Nhưng bất kể ra sao, hành động táng tận thiên lương này ngược lại nâng cao hiểu biết của mọi người đối với hình thái sinh mạng, cũng nhờ đó sáng tạo ra càng nhiều công pháp, phương thức tu luyện đơn giản dễ dàng hơn, bản thân nó có giá trị cực cao đối với sự phát triển của xã hội.
Ulrich đương nhiên không dám dùng Trí tộc để cải tạo sinh mệnh, lão cũng không dám dùng loài thú. Các Yêu Hoàng của Thú tộc ngày ngày đều sử dụng Viễn Cổ Hô Hoán, đánh thức bảng năng của Thú tộc trong thiên hạ, ngăn cản Thú tộc bị người ta lợi dụng trong thời kỳ mông muội, vì vậy lựa chọn duy nhất lão có thể chọn lựa chính là côn trùng.
Thực Kim Trùng là côn trùng Ulrich vô tình gặp được trong một lần lưu vong. Loại sâu nhỏ tính thích ăn kim loại này rất hiếm thấy, ban đầu chỉ lớn cỡ cái móng tay.
Ulrich gần như diệt sạch đám Thực Kim Trùng lão gặp được, thông qua đại lượng thí nghiệm và bồi dưỡng, cuối cùng cải tạo được con Thực Kim Trùng này.
Có điều thí nghiệm của lão ta rõ ràng có sai lệch.
Trong dự định ban đầu của Ulrich, lão hy vọng có thể mượn nhờ đặc tính ăn kim loại của Thực Kim Trùng bồi dưỡng ra binh chủng loại khiên đỡ cường dại. Lão ta làm được điểm này, Thực Kim Trùng khổng lồ mà lão bồi dưỡng ra quả thật cường hãn tới đáng sợ, hơn nữa còn có tiềm lực không ngừng tiến hóa cùng gia tăng khi ăn kim loại. Nhưng vấn đề cũng theo đó xuất hiện, con Thực Kim Trùng này rõ ràng không thích chiến đấu.
Tính cách lười biếng của bản thân khiến nó căm ghét tất cả công kích, hàm răng cưa cường hãn mạnh mẽ ngoại trừ gặng quặng kim loại ra không muốn cắn cái gì. Thậm chí có người đánh nó, nó cũng chỉ rầm rì lui lại chẳng buồn để ý, đằng nào da thịt nó cũng vừa dày vừa cứng, đánh cũng chẳng đau.
Ulrich nghĩ hết tất cả mọi cách giải quyết vấn đề này, khó khăn lắm mới khiến cho Thực Kim Trùng chịu tham chiến.
Nhưng ngay lúc này, Tô Trầm xuất hiện.
Vài viên Tinh Ngân với độ tinh khiết cao đã làm tan rã đấu chí của Thực Kim Trùng.
“Chẳng trách…” Tô Trầm lẩm bẩm.
Chẳng trách chủ nhân chết rồi con Thực Kim Trùng này cũng chẳng buồn báo thù, không ngờ lại chạy sang bên ngủ. Hóa ra từ đầu nó đã không thích chiến đấu rồi.
Vốn còn định khôi phục hoàn toàn rồi nghiên cứu làm sao giết con côn trùng này, giờ Tô Trầm đã dập tắt ý tưởng đó.
Tô Trầm hiểu rõ, không có Ulrich bồi dưỡng sau này, như vậy thiên tính của Thực Kim Trùng chẳng mấy chốc sẽ chiếm thượng phong, sẽ chẳng nguy hại gì với người khác. Nếu đã vậy bản thân cũng chẳng cần phải nghĩ cách đối phó với nó.
Cất quyển sách da dê thật cẩn thận, Tô Trầm tiếp tục tìm kiếm, xem xem còn thu hoạch gì khác không.
Có điều ngoại trừ một túi côn trùng ra không còn thấy gì khác, lão già đã đem hết tài nguyên vào việc tu luyện cùng bồi dưỡng Thực Kim Trùng. Túi côn trùng chuyên dùng để thu dưỡng Thực Kim Trùng, khi Thực Kim Trùng tiến vào trong đó sẽ tự động chì vào trnagj thái ngủ say, chỉ cần rất ít đồ ăn là tồn tại được, giá trị gần tương đương với một nhẫn phàm chứa đồ. Tô Trầm cũng cất đi
Suy nghĩ một chút, Tô Trầm lại thu hết những ghi chép và dụng cụ thí nghiệm của lão già.
Những ghi chép này là tâm đắc nghiên cứu cả đời của một ông lão, là kết tinh tri thức cả đời của lão.
Tuy thời đại hiện nay chú ý vào không mượn nhờ ngoại vật chỉ tu bản thân, không lọt mắt nổi với loại Áo thuật thượng cổ bàng môn tà dạo này. Nhưng Tô Trầm từng theo Đường Chân học tập, lại chứng kiến uy lực của Thực Kim Trùng, đã sớm không còn thành kiến gì với tri thức.
Hơn nữa ai dám chắc những tri thức này không thể dùng để tăng ường bản thân? Giờ tất cả mọi người đều tôn sùng cường hóa huyết mạch, nhưng bất luận Thiết Bị Chiết Xuất Huyết Mạch hay dược tề Huyết Linh đều chỉ là kết quả kết tinh của tri thức.