Bạch Vô Trần chỉ cảm thấy miệng lưỡi của chính mình đắng khô, tê cả da đầu.
Chính mình phát hiện một chuyện lớn khó lường!
Hắn lại gắp lên một miếng cải trắng, sau khi nhúng vào trong nồi lẩu tới chín rồi đưa vào trong miệng.
Hơi nhấm nuốt, nước cải trắng phun tung tóe trong mồm, mùi thơm trong nháy mắt dâng trào đầy trong khoang miệng.
Ngay sau đó, một cỗ đạo vận giống trước xông vào trong đầu của hắn, để toàn thân hắn chấn động!
Không sai, bên trong rau củ thế mà thực sự chứa đạo vận!
Bạch Vô Trần kích động tới toàn thân đều nổi lên da gà, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào những rau củ kia.
Không sai, cái này chắc chắn là khảo nghiệm mà cao nhân đặt ra!
Cao nhân cố ý chuẩn bị đồ ăn là thịt và rau củ, ăn thịt mặc dù là thịt yêu quái, tuy rất ngon nhưng rau củ mới là thứ trân quý nhất.
Sự chú ý của mọi người rất có thể đều sẽ đặt vào trên thịt yêu quái, từ đó mà không để ý tới rau củ, vô ích vỏ lỡ cơ duyên to lớn.
"Chính mình thực sự là ngu xuẩn a, biết rõ cao nhân thích bày ra khảo nghiệm thế mà tới bây giờ mới biết được." Bạch Vô Trần thầm than trong lòng, sau đó lại gắp một cây nấm để vào trong nồi.
Đám người Triệu Sơn hà đang ăn thịt ăn tới quên cả trời đất, chẳng mấy chốc thì phát hiện sự khác lạ của Bạch Vô Trần.
Cái tên này làm sao lại đổi tính, từ nãy tới giờ sao chỉ thấy ăn món chay?
"Bạch Vô Trần, ngươi làm sao mà lại không ăn thịt rồi?" Triệu Sơn Hà cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Thịt yêu quái cũng không phải lúc nào cũng có thể thấy được, ít nhiều gì cũng ẩn chứa một chút linh khí.
Bạch Vô Trần nở nụ cười thật tươi, "Ta thích ăn chay, thịt ta để cho các ngươi ăn, đừng khách khí với ta."
Nói xong, lại tự mình gắp cho mình một gặp lớn rau xanh.
"Nữ nhi, Tô Nhã, các ngươi cũng đừng chỉ ăn thịt, cũng phải ăn thêm rau, chú ý kết hợp giữa thịt và rau." Bạch Vô Trần nhắc nhở.
Triệu Sơn hà hồ nghi nhìn vào Bạch Vô Trần.
Có chuyện ẩn ở bên trong!
Tuyệt đối có chuyện ẩn ở bên trong.
Hắn cười lạnh, mọi người ở cùng một bàn ăn cơm, có bí mật gì có thể giấu được?
Sau đó, hắn cũng gắp một miếng cải trắng rồi nhúng vào nổi lẩu.
"Chẳng lẽ rau củ ăn còn tốt hơn so với thịt? Ta cũng phải nếm thử."
Triệu Sơn hà thầm nghĩ, gắp lấy miếng cải trắng đã nhúng chín bỏ vào trong miệng của mình.
"Ô, Khụ khụ khụ."
Rảu mang theo vị ớt, sặc dẫn tới hắn ho khan.
"Rau củ, nhúng vào bên nước dùng xương hầm ăn mới ngon nhất, cay ngược lại không tốt." Lý Niệm Phàm cười nhắc nhở.
Người tu tiên đối với đồ ăn có nhu cầu không phải rất thấp sao, đến chỗ ta làm sao lại ăn nhiều như vậy.
"Để Lý công tử chê cười." Triệu Sơn Hà ngượng ngùng nói, tuy nhiên trong mắt hắn lại đầy vẻ chấn kinh.
Đạo vận, mới vừa rồi chắc chắn là đạo vận!
Tên Bạch Vô Trần kia không tử tế a, loại chuyện này thế mà còn che giấu, chính mình ăn trộm nhiều rau củ như vậy.
Đôi mắt Triệu Sơn hà lập tức đỏ lên, bắt đầu nhanh chóng gắp rau củ lên nhấm nuốt.
Bạch Vô Trần cũng không cam lòng chịu yếu thế, hai người vây quanh rau củ triển khai đấu tranh gay gắt, tranh tới mặt đỏ tía tai.
Nếu như không phải bởi vì có Lý Niệm Phàm ở đây thì chỉ sợ hai người bọn họ đã đánh nhau rồi.
Loại tình huống này chẳng mấy chốc đã bị mấy người Lâm Thanh Vân phát hiện, tò mò cũng bắt đầu ăn rau củ.
Đây là...
Lâm Thanh Vân hoàn toàn ngây dại.
Nếu như nói mỹ vị trước đó để nàng ta sợ hãi than thì như vậy cái này lập tức lật đổ mọi nhận thức của nàng ta.
Ở trong rau củ thế mà ẩn chứa đạo vận, điều này sao có thể?
Đạo vận đối với người tu tiên mà nói thì chính là thứ có thể ngộ mà không thể cầu, hư vô mờ miọt, giống với đốn ngộ, nhìn không thấy sờ không được.
Muốn tiếp xúc được đạo vận, chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ.
Nhưng là bây giờ, dựa vào ăn là có thể thu hoạch được đạo vận.
Đáng sợ, không thể tưởng tượng!
Nói ra cũng không ai tin.
"Đúng rồi, những thịt yêu quái kia là chúng ta đi săn về, thật ra thì chẳng qua chỉ là thịt yêu quái bình thường mà thôi, nhưng những rau củ này thế nhưng là thứ mà chính Lý công tử lấy ra! Nói theo một cách khác thì đây mới là đồ ăn của tiên nhân! Chính mình trước đó thế mà chỉ lo đi ăn thịt mà không để ý tới rau củ mà tiên nhân lấy ra, cái này thực sự là quá ngu!"
Lâm Thanh Vân nhìn vào đống rau củ đã được Bạch Vô Trần và Triệu Sơn hà tiêu diệt tới hơn phân nửa, vẻ mặt đau khổ tới vặn vẹo.
Đây là bao nhiêu đạo vận a!
Nàng ta luôn luôn thận trọng, nhưng vào lúc này lại là khó tỉnh táo, rõ ràng là một vị tiên nữ, vậy mà cũng gia nhập hàng ngũ tranh giành đồ ăn.
Tình hình đột nhiên thay đổi, để Lý Niệm Phàm hơi kinh ngạc, "Các ngươi không ăn thịt sao?"
"Lý công tử, chúng ta ăn chay là được rồi." Bạch Vô Trần vội vàng nói.
Triệu Sơn hà vừa ăn rau xanh vừa nói: "Lý công tử, ta phát hiện rau củ mới là thứ ăn ngon nhất, ngài không cần phải để ý tới ta."
"Lý công tử, thật ra thì ta rất thích ăn món chay." Tô Nhã cũng nói.
Lý Niệm Phàm lắc đầu, cũng lười quản bọn họ.
Xem ra người tu tiên ở thế giới tu tiên này không chỉ có thân thiên mà còn rất kỳ lạ nha.
Một bữa ăn vào trong bụng, đám người Bạch Vô Trần cảm thấy toàn thân trên dưới ấm áp dễ chịu, sự thoải mái này nói không nên lời, có hữu hiệu hơn so với ăn bất kỳ linh đan diệu dược đại bổ nào.
Bạch Vô Trần đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với Lý Niệm Phàm nói: "Lý công tử, bữa cơm này là bữa ăn ngon nhất từ lúc ta chào đời cho tới nay, xin nhận của ta một xá!"
"Lý công tử, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Triệu Sơn Hà ta tuy rằng chỉ có một chút đạo hạnh tầm thường, nhưng nếu như công tử cần dùng tới thì cứ mở miệng!" Triệu Sơn Hà cũng nói.
Những người khác cũng thi nhau lên tiếng nói lời cảm tạ, đều là một mặt chân thành và kính nể.
Bọn họ tuy rằng ở trong nội tâm đang một mực khuyên bảo chính mình, phải xem Lý Niệm Phàm như phàm nhân, lấy tâm tính bình thường mà đối xử, nhưng vào lúc này, bọn họ thật khó mà tiếp tục giữ sự bình tĩnh đó.
Phàm nhân gặp được tiên nhân, làm sao có thể giữ được sự bình tĩnh?
Lý Niệm Phàm hơi nhíu mày, "Chỉ là một bữa lẩu mà thôi, thế này là thế nào, cảm tạ cái gì mà cảm ta? Tâng (bốc) đi đâu vậy?"
Đám người này vừa rồi còn rất ổn, làm sao bây giờ đột nhiên bị làm sao vậy?
"Lý công tử, bữa cơm này của công tử ăn thực sự là quá ngon, chúng ta lúc này mới không kìm lòng được, thất thố, thất thố." Bạch Vô Trần vội vàng nói.
"Ăn quá ngon." Lý Niệm Phàm hừ khẽ nói, người tu tiên còn không bằng phàm nhân.
Đám người Bạch Vô Trần thở mạnh cũng không dám liên tục nhận lỗi.
Ai, đều do chính mình quá kích động mà chọc tới cao nhân không vui.
Cao nhân muốn lấy thân thể phàm nhân tới thanh tu, sau này mình không thể tái phạm vấn đề mấu chốt này.
Mặc dù chỉ là một bữa ăn, nhưng lại làm cho bọn họ khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập đạo vận, lưu chuyển quanh thân thể của bọn họ.
Bởi vì phải chạy trở về bế quan tiêu hóa, bọn họ và Lý Niệm Phàm lên tiếng chào hỏi xong thì vội vàng rời đi.
Ra Tứ Hợp viện, Triệu Sơn Hà trịnh trọng nhìn vào Bạch Vô Trần nói: "Bạch Vô Trần, ngươi có thể dẫn ta tới giới thiệu làm quen với Lý công tử, lần này nhờ ơn! Đa tạ!"
Đại ân bực này tương đương với đưa một phần cơ duyên to lớn, thực sự là không thể báo đáp.
"Thế nào rồi, trông khí tức này của ngươi là sắp đột phá sao?" Bạch Vô Trần cười nói.
"Lần này ta trở vể thử một lần, đột phá cũng không thành vấn đề." Triệu Sơn Hà vuốt vuốt chòm râu cảu mình, híp mắt cười nói.
Có cao nhân cỡ này tương trợ, xem như một con lợn cũng có thể thành tiên.
Bạch Vô Trần cười to nói: "Ha ha ha, vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi."
Bọn họ xuống tới chân núi thì mỗi người đi một ngả, quay đầu thành kính nhìn thoáng qua đỉnh núi này, nội tâm đã coi nơi này trở thành một nơi hành hương!
Mà ở một đỉnh núi khác cách ngọn núi này không xa.
Hai con hồ lý trắng như tuyết nhảy tới trên một thân cây, bộ lông mềm mại tung bay trong gió, chúng ngơ ngác nhìn về phía chân trời xa xăm.
Làm người khác chú ý nhất là, bọn chúng một con có chín cái đuôi, một con khác thì có sáu cái đuôi, dựng thẳng hướng lên trời, từ từ đu đưa từ bên này sang bên kia, trông yêu dị đồng thời có một vầng hào quang thần thánh lưu chuyển.