Bọn họ đưa mắt là nhìn thấy nữ tử nằm ở trên giường kia.
Cảm giác đầu tiên là vô cùng xinh đẹp.
Sau đó thì chính là khiếp sợ.
Yêu quái hóa hình!
Nàng ta chính là yêu quái hóa hình kia!
Tuy rằng hóa thành hình người, nhưng yêu khí trên người còn chưa có hoàn toàn tiêu tán hết đi, bởi vậy rất dễ nhận ra.
Đúng rồi, nơi đó là nơi ở ngay gần chỗ ở của Lý công tử, Lý công tử không có lý do không xuất thủ!
Hắn nói cứu được một một người bị thiên lôi làm thương tích, hóa ra chính là chỉ yêu quái hóa hình.
Ai có thể nghĩ tới, bên ngoài đang huyên náo xôn xao lên vì chuyện yêu quái hóa hình, thế mà xuất hiện ở chỗ của Lý công tử, đám người kia chắc chắn sẽ đi tay không mà về.
Đát Kỷ nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì trên mặt không thể không nở ra nụ cười vui vẻ, tuy nhiên khi nhìn thấy đám người Bạch Vô Trần đi theo đằng sau Lý Niệm Phàm thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái đi, lô ra vẻ kinh hoảng.
"Lý công tử cẩn thận." Đát Kỷ tranh thủ kéo Lý Niệm Phàn tới bên cạnh mình, lo lắng nói.
"Sau vậy?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn vào đám người Bạch Vô Trần, "Nàng ta hình như rất sợ các ngươi, đây là tại sao?"
"Lý công tử, đây là hiểu nhầm, vị cô nương này chắc chắn là bị lôi điện làm cho kinh hãi cho nên mới có chút sợ người lạ." Thánh Hoàng vội vàng nói, cố gắng nở ra một nụ cười vô cùng thân thiện.
Bạch Vô Trần cũng tranh thủ thời gian nói lời giải thích: "Vị cô nương này, chúng ta là bằng hữu của Lý công tử, là người tốt, ngươi cứ việc yên tâm đi."
"Đúng, chúng ta là người tốt, sẽ không làm tổn thương tới ngươi càng sẽ không hại Lý công tử." Triệu Sơn Hà liên tục gật đầu.
Bọn họ sợ làm cho Lý Niệm Phàm hiểu nhầm, nếu để cho cao nhân cho rằng bọn họ là tới bắt yêu quái hóa hình vậy thì thật không ổn.
Với một giọng điệu chân thành, kém hơn lời thề với thiên đạo một chút.
Lý Niệm Phàm cũng không có để ở trong lòng, cười nói: "Không sai, bọn họ không phải người xấu, Đát Kỷ, ngoan ngoan uống thuốc vào, có chút đắng, cố gắng một chút."
Đát Kỷ vẫn còn cảnh giác đưa mắt nhìn mọi người, lặng lẽ kéo Lý Niệm Phàm nhích lại gần chính mình, lúc này mới hơi há miệng nhỏ ra, khẽ nhấp một ngụm.
Thuốc vào miệng hơi đắng.
Khóe miệng gợi lên một đường vòng cung ngọt ngào.
Tuy rằng tuổi thọ chỉ còn có thể sống khoảng một tháng, nhưng nàng ta rất mãn nguyện vì có thể làm được điều này.
Nàng ta chỉ nghĩ rằng loại thuốc này là thuốc sắc thông thường của người phàm, nàng không có mang nhiều hy vọng.
Tuy nhiên ngay sau đó, vẻ mặt trên mặt nàng chính là hơi đổi một chút, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Đây là ... Đây là có chuyện gì?
Nàng ta cảm nhận được rõ ràng, thương thế trong cơ thể mình thế mà có dấu hiệu khôi phục lại.
Chỉ là ... Điều này sao có thể?
Lực lượng thiên lôi ẩn chứa lực lượng hủy diệt tất cả, sinh cơ của chính mình đã đoạn tuyệt thì như là cây chết héo, mà bây giờ lại có dấu hiệu cây khô gặp mùa xuân.
Thuốc này ... có thể nghịch thiên cải mệnh?
Nàng ta kinh ngạc nhìn vào Lý Niệm Phàm, lần đầu tiên phát giác được, người phàm nhân mà chính mình một mực âm thầm thích này ... rất không tầm thường.
"Sao rồi? Có phải quá đắng hay không?" Lý Niệm Phàm hỏi.
Đát Kỷ lắc đầu, chuyên tâm uống thuốc.
Sau khi một bát thuốc vào trong bụng, thân thể Đát Kỷ vốn đã rơi vào sự chết chóc trong im lặng thì bây giờ lại có dấu hiệu khôi phục, sinh cơ lại xuất hiện.
Đám người Bạch Vô Trần đứng ở một bên quan sát thì càng là trợn lớn hai mắt lên, giống như thấy được chuyện khó tin nhất trong thiên địa.
Bọn họ là người tu tiên, có cảm giác rất nhạy cảm với sinh cơ.
Đát Kỹ rõ ràng chính là kẻ chắc chắn phải chết, còn thiếu Diêm Vương tới lấy mạng đi, nhưng chỉ là một bát thuốc, một bát thuốc mà thôi lại có thể thay đổi càn khôn.
Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi!
Đây chính là Thiên Lôi a!
Này có khác gì cướp người trong tay thiên đạo đâu, Lý công tử đến tột cùng là tồn tại như thế nào?
Lý Niệm Phàm thấy sắc mặt của Đát Kỷ khôi phục hồng hào một chút thì cười hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
"Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Đát Kỷ dịu dàng mà nói.
"Vậy là tốt rồi." Lý Niệm Phàm thở phào nhẹ nhõm, xem ra trị liệu của chính mình có hiệu quả.
Sau đó, hắn nhìn về phía mấy người Bạch Vô Trần, mở miệng hỏi: "Thương thế các ngươi cũng đã nhìn thấy, không biết các ngươi có biện pháp trị liệu gì hay không?"
"Lý công tử, chuyện này thực sự là làm khó chúng ta." Bạch Vô Trần cười khổ lắc đầu.
Đây chính là thương thế mà thiên đạo để lại, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Nghĩ đến các ngươi cũng không có cách nào." Lý Niệm Phàm khẽ thở dài, cũng không ôm bao lớn hy vọng.
Đám người Bạch Vô Trần mặc dù là người tu tiên, nhưng không có nghĩa là y thuật cao, thương thế của Đát Kỷ không nhẹ, không phải tùy tiện là có thể chữa khỏi.
Lý Niệm Phàm khẽ nhíu mày, "Nếu chỉ dựa vào chính ta thì cần hơi phí chút sức lực."
Vẻn vẹn chỉ là hơi phí chút sức lực sao?
Đám người Bạch Vô Trần hơi choáng.
Đây chính là thương thế bá đạo nhất mà thiên lôi để lại, ngươi có thể trị xem như xong, làm sao vào trong miệng ngươi lại cảm thấy giống như chỉ là một cái bệnh nhẹ mà thôi vậy.
Trong đầu Lâm Thanh Vân lóe lên linh quang, đột nhiên nàng mừng hết hồn, vội vàng nói: "Lý công tử, trong Lăng Vân tiên các chúng ta có rất nhiều linh dược chữa thương, có lẽ có trợ giúp đối với Đát Kỷ công nương."
Trong lòng Lý Niệm Phàm khẽ động.
Đúng a, trong thế giới tu tiên này có rất nhiều linh dược, không chừng có linh dược có trợ giúp đối với thương thế của Đát Kỷ.
Linh dược phối hợp với y thuật của mình thì tuyệt đối có thể làm ít công to.
Trên mặt Lý Niệm Phàm hiện ra vẻ vui mừng, nói ngay: "Vậy xin nhờ Lâm cô nương."
"Có thể trợ giúp Lý công tử là vinh hạnh của ta." Trên mặt Lâm Thanh Vân hiện ra vẻ ửng đó, chính mình đây xem như là vào pháp nhãn cao nhân.
Những người khác lập tức giẫm chân đấm ngực, hối hận không thôi.
khóe mắt Bạch Vô Trần càng là run rẩy, hận không thể vả cho mình hai cái bạt tai.
Hóa ra cao nhân đang ám chỉ cái này, chính mình làm sao lại không nghĩ tới a?
Cũng may, trong lòng vẫn luôn cảnh cáo, nhất định phải luôn để ý đến ám chỉ của cao nhân, bất cứ lúc nào cũng sẽ có khảo nghiệm buông xuống.
Cơ hội tốt đẹp như vậy thế mà để Lâm Thanh Vân vượt lên trước, ai..
Tuy nhiên, bọn họ cũng là lập tức mất bò mới lo làm chuồng.
Thánh Hoàng nói: "Lý công tử, nơi này chính là khu vực của Càn Long tiên triều chúng ta, các loại linh dược nhiều vô số kể, sau đó ta sẽ đưa tới cho ngài."
"Lý công tử, Vạn Kiếm tiên tông ta có truyền thừa mấy ngàn năm, ngay cả linh dược hiếm thấy trên đời đều có, nói không chứng có trợ giúp đối với ngài." Bạch Vô Trần cũng nói.
"Lý công tử, ta đây đi chuyển tất cả linh dược mà ta cất giấu được tới!" Triệu Sơn Hà là tích cực nhất, hắn chịu rất nhiều ân huệ của Lý Niệm Phàm, khổ vì không có cơ hội báo đáp, hết lần này tới lần khác đồ vật có thể lấy ra không nhiều, chỉ có thể dựa vào cái này tới biểu hiện lòng trung thành.
Cảnh tượng này khiến Đát Kỷ ở một bên trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt xinh đẹp đờ đẫn nhìn vào Lý Niệm Phàm.
Những người này không chỉ có là người tu tiên, hơn nữa rõ ràng có địa vị không thấp trong giới tu tiên, mà Lý công tử chỉ là phàm nhân, bọn họ làm sao lại khách khí như vậy đối với Lý công tử?
Cái này hình như không giống với những gì mình biết về thế giới nhân loại, quả thực giống như nằm mơ vậy.
"Vậy làm phiền các vị." Lý Niệm Phàm cũng không có từ chối, nhiều người thì càng có thêm lực lượng, bây giờ không phải là lúc già mồm.
Đám người này thật sự là người tốt a.
Mặc dì là người tu tiên, nhưng đối với mình vẫn luôn duy trì khách khí, hơn nữa lại có thể lấy việc giúp người làm niềm vui, sau này nếu như có cơ hội thì phải đền bù cho bọn họ một chút.
Bọn họ đều là người làm công tác văn hóa, nếu như thích tranh chữ thì sau này tặng cho bọn họ một bộ cũng được.
Lý Niệm Phàm có thể nghĩ tới phương thức cảm tạ cũng chỉ có những thứ này, chính mình chẳng qua chỉ là một phàm nhân, thực sự là không có gì có thể lấy ra được.
"Lý công tử, thật ra thì ta tới đây lần này còn là cảm tạ mưu kế mà công tử bày cho, hóa giải đi tai họa ngập đầu của Càn Long tiên triều." Lạc Hoàng cung kính nói.
Lý Niệm Phàm khoát tay áo nói: "Chẳng qua chỉ là một cái mưu kế nhỏ mà thôi."
"Lý công tử, chuyện này thế nhưng là quan hệ tới sinh tử tồn vong của toàn bộ tiên triều ta, nên cảm tạ!"
Lạc Hoàng nói xong, trong tay xuất hiện thêm một cái hộp vuông có phong các chổ xưa rồi đưa tới cho Lý Niệm Phàm.