Nước trái cây hiển nhiên là thứ hiếm có trong thế giới tu tiên, ngoại trừ nước và rượu ra thì thế giới tu tiên không có đồ uống nào khác.
Hơn nữa, ở trong ly thế mà còn cắm một cái ống hút, loại ống hút này Đát Kỷ chưa bao giờ trông thấy, nhưng ở trong một cái nháy mắt thì nàng đã đoán ra được tác dụng của nó.
Thật thần kỳ.
Đi với Lý công tử thì sẽ có bất ngờ ở khắp mọi nơi.
Sau khi đánh giá một phen, lúc này nàng ta mới cầm lấy ly nước, dùng miệng cắn vào ống hút, khẽ hút một cái.
Sưu.
Nước dưa hấu lạnh buốt theo ống hút trong nháy mắt lẻn vào trong miệng của nàng, xung kích vào trên cái lưỡi đinh hương của nàng.
"Ô!"
Thật thoải mái.
Nước dưa hấu không thể nghi ngờ đã phóng xuất ra hương vị hoàn mỹ của dưa hấu, vừa mới vào miệng, loại hương vị thơm ngon đặc biệt thuộc về dưa hấu lập tức nổ tung ở ngay bên trong miệng của nàng ta, tất cả vị giác trong miệng trong nháy mắt được kích thích rơi vào trạng thái hưng phấn.
Nước bao vây lấy đầu lưỡi, cảm giác lạnh buốt khiến Đát Kỷ khẽ run lên, tinh thần của nàng vốn bởi vì chơi cờ mà mệt mỏi trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần.
Rõ ràng cũng là dưa hấu, nhưng uống nước dưa hấu rõ ràng là thoải mái hơn, không cần phải nhai nuốt, trực tiếp từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, loại cảm giác thoải mái này căn bản không phải ăn dưa hấu có thể tưởng tượng ra được.
Ừng ực.
Nước dưa hấu theo cổ họng xuôi dòng mà xuống.
Như là hạn hán đã lâu gặp phải mật hoa vậy, làm dịu mỗi một cái mạch máu trong cổ họng của nàng ta, thiếu chút nữa khiến nàng ta rên rỉ lên.
Thứ nước ngọt này đi qua mọi ngóc ngách trong cơ thể, rồi rơi xuống dạ dày, như thể rửa sạch linh hồn nàng ta một lần nữa.
Đát Kỷ không thể không nhắm hai mắt lại, cẩn thận trải nghiệm lấy loại cảm giác này.
Vào lúc này, nàng ta cảm nhận được tế bào toàn thân đều bởi vì hưng phấn mà đang run sợ.
Quá ngon!
Quá đã quá thoải mái!
Chính mình sống tới ngàn năm, lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống vậy mà tốt đẹp như vậy.
Mà ngoài hương vị ra, linh khí bên trong nước dưa hấu đã chảy vào các bộ phận trong thân thể của nàng, di chuyển khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể của nàng.
Linh lực trong cơ thể vốn đã khô kiệt thì bây giờ cũng bắt đầu khôi phục từng chút xíu một.
"Đây không phải là dưa hấu phàm trần, mà là tiên quả trên trời!"
Đát Kỷ len lén nhìn vào Lý Niệm Phàm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự cảm động, "Lý công tử đối với mình thực sự là rất tốt, ngay cả loại vật này cũng sẵn sàng lấy ra để chia sẻ với chính mình."
Nước dưa hấu quý giá tới như vây, nàng ta vốn định nhấm nháp từng chút từng chút một, nhưng, nước dưa hấu này thực sự ngon quá mức khiến nàng ta không dừng lại được.
"Ừng ực ừng ực."
Miệng của nàng mút vào, nước dưa hấu theo khoang miệng mà tiến vào trong cơ thể của nàng.
Loại cảm giác này thật sự là quá sung sướng, để nàng ta muốn ngừng mà không được.
Đợi tới khi nàng ta lấy lại tinh thần thì một ly nước dưa hấu đã thấy đáy.
Khuôn mặt Đát Kỷ hơi đỏ lên, ngượng ngùng mà nói: "Thật không có ý tứ, nước dưa hấu này uống quá ngon, ta không kìm lòng lại được..."
Lý Niệm Phàm thì sung sướng mà cười to nói: "Ha ha ha, ngươi thích là tốt rồi."
Hôm sau, sắc trời còn tờ mờ sáng.
Lý Niệm Phàm rời giường từ rất sớm để nấu thuốc cho Đát Kỷ.
Khi hắn mở cửa của Tứ Hợp viện ra thì lại hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn vào thư sinh đang ngồi ở trên một tảng đá lớn ở trước cửa.
Hôm nay hắn không giống với lần trước, ngay cả giày cũng chẳng đeo, trên chân còn dính lấy bùn đất và cỏ dại, nhìn ra là đi chân đất mà tới.
Mạnh Quân Lương đang rơi vào trong suy nghĩ, hai mắt ngốc trệ vô thần, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì.
Nhìn lấy Lý Niệm Phàm thì lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, cung kính nói: "Bái kiến Lý công tử."
"Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Lý Niệm Phàm nhíu mày, có chút không vui mà hỏi.
Cái tên này thần trí mơ hồ, mới sáng sớm như vậy mà đã xuất hiện ở trước cửa nhà mình, thật dọa sợ Lý Niệm Phàm.
"Tiểu sinh bị đôi câu đối ở trước cửa nhà ngài hấp dẫn, không nghĩ tới quấy nhiễu đến Lý công tử, thật sự là mạo phạm." Mạnh Quân Lương bái một bái rất cung kính đối với Lý Niệm Phàm.
Cũng được, chính mình cũng không cần phải tức giận với một con mọt sách.
Lý Niệm Phàm bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi tới chỗ của ta làm gì?"
Mạnh Quân Lương nói: "Từ cái ngày hôm đó về sau, tiểu sinh nghe theo lời dạy bảo của Lý công tử, quan sát bản vất vạn sự vạn vật, không cần biết là con kiến nhỏ trên mặt đất hay là con người khi còn sống, thậm chí sự thay đổi giữa ngày và đêm, quả nhiên rất có tâm đắc, phát hiện trong thiên địa có rất nhiều biến hóa huyền diệu, chỉ là còn có một vấn đề mà nghĩ mái không thể nào hiểu nổi, bởi vậy mới cố ý tới thỉnh giáo Lý công tử."
Cái tên này, thế mà chăm chỉ như vậy, sẽ không phải đột nhiên biến thành một tên triết học gia chứ?
"Vấn đề gì?" Lý Niệm Phàm muốn nhanh đuổi hắn đi.
Mạnh Quân LƯơng nhìn vào bộ câu đối kia, sùng đạo như một người hành hương, "Lý công tử đã nói đáp án cho ta biết, ta cũng đã hiểu."
"Ngươi đã hiểu?" Lý Niệm Phàm trợn trắng mắt, mạch não của tên này thật sự rất khác người bình thường.
Mạnh Quân Lương khiêm tốn nói: "Chợt có tâm đắc, may mắn cảm ngộ một chút da lông của Lý công tử."
"Ngươi cứ tự nhiên đi." Lý Niệm Phàm đóng cửa lại, mắt không nhìn thấy thì tâm trạng không bị làm phiền.
Con mọt sách này thực sự là quá không đáng tin cậy, chính mình phải tránh xa.
Mạnh Quân Lương thì tiếp tục ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá lớn đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bộ câu đối kia, thân thể ở trong mây mù thế mà có vẻ lúc ẩn lúc hiện.
Một tháng qua, hắn nhìn thấy quá nhiều sinh lão bệnh tử, không cần biết là thực vật, động vật hay là con người, hắn đều quan sát rất cẩn thận, cảm nhận rất sâu, nhưng nghi vấn cũng càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí bắt đầu chất vấn với lý niệm của mình.
Phàm nhân thật có thể trường sinh sao?
Lần này hắn tới vốn là muốn hỏi vẫn là con đường trường sinh.
Nhưng là khi hắn nhìn thấy câu đối treo trước cửa nhà Lý Niệm Phàm thì cảm người giống như bị sét đánh, dừng bước không tiến.
"Ta tới từ phàm trần, tới đây kiếm trường sinh."
Câu này nói không phải là đang nói ta sao?
Cao nhân đúng là cao nhân, rất có thể sớm đã tính tới có ngày ta sẽ có câu hỏi như vậy, bởi vậy đã viết đáp án ra treo ở trước cửa từ trước đó, chờ đợi chính mình tới.
Mười chữ thật đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa ý cảnh trường sinh, như là rót vào trong đầu, làm cho Mạnh Quân Lương thức tỉnh.
Hắn ngồi xuống lần này là từ sáng sớm ngồi tới giữa trưa.
Mặt trời chói chang trên không trung, hắn vẫn như vậy không hề động đậy một chút nào, ánh mắt dừng lại ở trên bộ câu đối kia, khi thì như có điều ngộ ra, khi thì lại như có chỗ vây khốn.
Trường sam thật mỏng rủ xuống hai bên hắn, thi thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua, làm kéo dải dây lụa buộc trên tóc hắn bay lên.
Buổi chiều, Lạc Hoàng mang theo Lạc Thi Vũ cưỡi gió mà đi, vô cùng lo lắng lao về phía đỉnh núi.
Bọn họ một đêm không ngủ cuối cùng bằng vào khoảng thời gian nhanh nhất thu thập đủ linh dược bên trong tiên triều, là bên đầu tiên chạy tới dâng cho cao nhân.
Đúng lúc này, sắc mặt Lạc Hoàng bỗng nhiên thay đổi, ngưng tiếng nói: "Không tốt, có yêu khí ở phía trước!"
Sắc mặt Lạc Thi Vũ cũng trầm xuống, lo lắng nói: "Cha, bọn chúng đi về phía nào?"
"Hình như chính là chỗ của cao nhân! Hơn nữa thực lực không yếu, giống như là hai con Yêu Vương!"
Sắc mặt Lạc Hoàng thật không tốt, giọng nói khàn khàn vội vàng nói: "Nguy rồi, nếu để cho bọn chúng quấy rầy tới cao nhân thì thật là chết trăm lần không hết tội! Nhanh đi ngăn cản bọn chúng!"
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ thi nhau chạy nhanh hơn, chạy về phía trên núi.
Yêu Vương tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ của nhân loại.
Đối với Lạc Hoàng mà nói thì không tính là gì, nhưng, nếu như bởi vì bọn chúng làm ảnh hưởng tới cao nhân thanh tu, cao nhân tức giận mà rời đi thì Lạc Hoàng tuyệt đối sẽ nôn ra máu.
Chính mình quá buông lỏng, thế mà không cho người tới trấn giữ nơi này, cao nhân chắc chắn sẽ giáng tội ta.
Trong lòng Lạc Hoàng vô cùng cay đắng, tâm tư muốn chém hai con Yêu Vương này thành muôn mảnh cũng có.
Cùng lúc đó, hai con yêu quái đã lên tới sườn núi, một con là đầu trâu, một con thì là đầu sói, đang mờ mịt nhìn vào Tứ Hợp viện cách đó không xa.