Tần Mạn Vân hít vào một ngụm khí lạnh, chính là bởi vì những gì Lạc Thi Vũ nói tới quá mức kinh người.
Khuôn mặt nàng ta nghiêm một chút, mở miệng nói: "Thi Vũ, chuyện này rất quan trọng cho nên không thể nói lung tung được! Trên cả tiên nhân? Đây là chuyện quá khó có thể tin nổi!"
"Mạn Vân tỷ tỷ, ta tuyệt đối không nói lung tung, thậm chí ... ta cảm thấy cái đánh giá này của ta khả năng còn thấp!" Ánh mắt Lạc Thi Vũ đầy vẻ nghiêm túc, ở sâu trong nội tâm của nàng cũng đang thán phục.
Nếu như không phải nàng ta nhìn thấy tận mắt, đánh chết cũng sẽ không tin tưởng trên thế giới tồn tại loại đại lão này.
"Ngươi... Cái này. . ."
Trong mắt Tần Mạn Vân tràn đầy vẻ phức tạp, trong lúc nhất thời thế mà không biết nên nói cái gì, nàng ta biết chuyện này không nên tin tưởng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một giọng nói nói cho nàng biết, đây là sự thật!
Trên cả tiên nhân, đây là khái niệm gì?
Cảnh giới Lạc Thi Vũ không đủ, khả năng còn không biết sức nặng của bốn chữ này, nhưng là nàng ta hiểu!
Thế giới tu tiên bây giờ có mấy ngàn năm không ai có thể tu luyện thành tiên, nghe nói, con đường giữa tiên và phàm đã bị cắt đứt, muốn thành tiên so với trước kia thì độ khó muốn khó hơn không chỉ gấp trăm lần!
Vì thành tiên, trong giới tu tiên đã có vô số hạng người tài năng xuất chúng, thử nhiều các biện pháp khác nhau, cuối cùng lại chỉ có thể nuốt hận mà kết thúc!
Đông đảo lão quái vật mắt thấy không có hy vọng thành tiên, con đường trường sinh bị ngăn cản, thi nhau lựa chọn bế quan để kéo dài hơi tàn.
Tuy nhiên ... ai có thể nghĩ tới, nơi này lại có một vị đại lão trên cả tiên nhân đang ẩn cư?!
Tần Mạn Vân chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng trở nên khó khăn, đầu óc trống rỗng.
Tin tức này đến cùng là thật hay là giả?
Thật lâu sau, nàng ta mới tỉnh táo lại, nếu như tin tức này là thật, vậy thế giới tu tiên này chắc chắn sẽ nhấc lên một trận long trời lở đất!
Ở dưới tình huống con đường tiên phàm bị cắt đứt, thế gian xuất hiện một vị tiên nhân, điều này có ý nghĩa như thế nào thì căn bản không cần phải nhiều lời.
Tần Mạn Vân thu hồi tâm trạng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Thi Vũ, đột nhiên xoay người, trịnh trọng bái Lạc Thi Vũ một cái, "Thi Vũ, ta đại biểu toàn bộ Lâm Tiên đạo cung khẩn cầu ngươi, nhờ ngươi dẫn tiến (giới thiệu) ta với cao nhân."
"Mạn Vân tỷ tỷ, ngươi không cần phải như thế."
Lạc Thi Vũ đột nhiên trở nên hoảng sợ, nàng ta muốn đỡ Tần Mạn Vân dậy lại phát hiện căn bản đỡ không nổi.
Đây chính là Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung a, lúc này thế mà mới chỉ nghe được tin tức về cao nhân thôi mà đã cam chịu như thế, Lạc Thi Vũ thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, nàng ta than nhẹ một tiếng nói: "Mạn Vân tỷ tỷ, ta đáp ứng ngươi."
Tần Mạn Vân chân thành nói ra: "Thi Vũ, cám ơn ngươi, nếu bởi vậy mà chọc giận cao nhân thì ta sẽ gánh chịu một mình!"
Lạc Thi Vũ nhắc nhở: "Mạn Vân tỷ tỷ, cao nên nếu là ở ẩn, kiêng kỵ nhất chính là bị người quấy rầy, bởi vậy tin tức này thế nhưng là tuyệt đối không được truyền đi."
"Yên tâm, ta đây tự nhiên hiểu." Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, nàng ta đương nhiên biết đúng mực, ở khi lần đầu tiên nghe tin này, nàng ta đã xác định đó là bí mật tuyệt mật nơi sâu thẳm trong nội tâm của mình.
Lạc Thi Vũ trầm ngâm một lát, cắn cắn môi, lúc này mới nói: "Mạn Vân tỷ tỷ, thật ra thì lá trà kia chính là bái phỏng cao nhân trước đó không lâu mà đạt được, ta thực sự không dám quấy rầy nhiều lần, không bằng trước tiên ta dẫn ngươi đi bái phỏng thư đồng của cao nhân một chút a?"
"Nên vậy nên vậy, bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể để cao nhân cảm thấy phiền phức."
Tần Mạn Vân gật đầu rất tán thành, sau đó hỏi: "Tên thư đồng kia là người phương nào?"
"Tên thư đồng kia ..." Lạc Thi Vũ không thể không nghĩ tới cảnh tượng một chỉ của Mạnh Quân Lương làm hai con Yêu Vương Nguyên Anh kỳ phải hóa thành nguyên hình, trong đôi mắt hiện lên một chút sợ hãi, "Rất mạnh, rất đáng sợ! Ta không cách nào hình dung, tóm lại ngươi và ta đi tới thì biết."
Tần Mạn Vân đi theo Lạc Thi Vũ đi ra khỏi Càn Long tiên triều, hóa thành độn quang (chùm sáng bay trên trời), một mực hướng về một ngôi làng ở phía tây mà bay đi.
Ngôi làng này cách Lạc Tiên thành hơn mười cây số về phía tây, tuy không phồn hoa như Lạc Tiên thành, nhưng cũng có một khu chợ không lớn không nhỏ.
Từ sau khi Lạc Thi Vũ gặp được Mạnh Quân Lương lần trước, vẫn chú ý tới động tĩnh của hắn.
Nghĩ không ra hắn thế mà thật đang bắt chiếc theo Tây Du Ký, lấy Lạc Tiên thành làm điểm xuất phát, một đường hướng tây!
Hơn nữa khác với tu tiên giả là độn quang thì hắn là chân đất mà đi, từng bước từng bước một đi tới, gặp núi thì vượt núi, gặp nước thì vượt nước, thi thoảng còn sẽ có yêu quái ra chặn đường, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, yêu quái đó không phải là tự chuốc lấy diệt vong sao.
Trong thiên địa dường như không có gì có thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Trạm đầu tiên của Mạnh Quân Lương chính là ở ngôi làng này.
Cũng là ở chỗ này, Lạc Thi Vũ cuối cùng cũng nghe được Tây Du Ký, giống như kinh động gặp thiên nhân vậy, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ mà tới lắng nghe.
Đây chính là lời dạy của đại đạo, có thể so sánh với bất kỳ cơ duyên nào.
Hôm nay sẽ kể về việc Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, vì vậy rất được mong chờ a.
Tần Mạn Vân thì tò mò đánh giá kiến trúc phàm nhân xung quanh, nhịn không được mà hỏi: "Thư đồng của cao nhân tới chỗ này làm cái gì?"
Khắp khuôn mặt của Lạc Thi Vũ đều là vẻ thành kính, nói ra từng chữ một: "Truyền đạo!"
Cái từ này cũng không phải là dùng một cách tùy tiện, từng cái tông môn cũng chỉ có lúc lão tổ xuất quan giảng đạo thì mới có thể dùng từ truyền đạo để đi hình dung.
Lạc Thi Vũ trịnh trọng nhắc nhở: "Sau khi tiến vào quán rượu, ngươi nhất định phải giữ yên lặng, chú ý lắng nghe cố sự mà vị thư sinh kia kể."
"Kể cố sự? Cho phàm nhân nghe cố sự?"
Lông mày Tần Mạn Vân không thể không hơi nhíu lại, nhìn vào tửu lâu trên dưới đầy ắp phàm nhân, nội tâm tràn đầy nghi hoặc.
Nội tâm của nàng có chút không dễ chịu, bởi vì nàng ta và Lạc Thi Vũ là những mỹ nhân có một không hai trong giới tu tiên, tự nhiên sẽ thu hút ánh mắt của những người xung quanh, những ánh mắt này để nàng ta cảm thấy rất khó chịu, như là đang bị ngàn vạn con kiến bò ở trên người vậy.
Nàng ta thế nhưng là thiên chi kiều nữ, Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung, đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tồn tại cao cao tại thượng, xem như là thanh niên tài tuấn ở trong giới tu tiên nhìn thấy chính mình thì cũng chỉ dám len lén nhìn nhiều một chút, làm gì có ai không kính sợ?
Nhưng là ở chỗ này, thế mà lại bị một đám phàm nhân nhìn vào, nàng ta tự nhiên rất khó chịu.
Nếu như là bình thường, nàng ta hoặc là phẩy tay áo bỏ đi, hoặc là hóa thân thành tiên tử cao cao tại thượng để phàm nhân không còn dám nhìn.
Chỉ có điều ở chỗ này, nàng ta được Lạc Thi Vũ căn dặn nhiều lần, cho nên chỉ có thể âm thầm mà nhịn xuống.
"Thi Vũ, kể cố sự cùng truyền đạo thì có liên quan gì?" Tần Mạn Vân mở miệng hỏi.
Lạc Thi Vũ đang muốn nói, lại nhìn thấy thân ảnh kia ở cửa quán rượu, lập tức nuốt lời muốn nói xuống, "Vị thư sinh kia tới, nhớ kỹ, không được nói gì quấy rầy tới việc hắn kể cố sự!"
Tần Mạn Vân cũng đưa ánh mắt nhìn về phía vị thư sinh kia.
Đã thấy một hắn trong chiếc áo choàng màu xanh, phong cách ăn mặc của một thư sinh yếu ớt, khí tức khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng là tiêu tiêu chuẩn chuẩn của phàm nhân.
Nơi đặc biệt duy nhất chính là, hắn đi chân đất, trên chân đã dính đầy bùn đất.
Hắn chính là thư đồng của cao nhân?
Tần Mạn Vân nhìn thoáng qua Lạc Thi Vũ bên cạnh, đã thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, trong ánh mắt đã là sự chờ mong và kích động, đồng thời còn có một chút kính nể.
Dáng vẻ này, tuyệt đối không phải giả vờ mà ra được.
Thư đồng này đến cùng là có thân phận gì, lại có thể đáng giá để Lạc Thi Vũ như vậy?
Đúng lúc này, ánh mắt nàng ta ngưng tụ, phát hiện nơi xa có một đạo độn quang đang nhanh chóng chạy tới, sau đó dừng lại ở cửa quán rượu.
Người này một mặt sốt ruột, sau khi đi tới quán rượu thấy còn chưa bắt đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tươi.
Tần Mạn Vân kinh ngạc trợn lớn hai mắt, "Lạc ... Lạc Hoàng?!"