Lý Nhược Lan càng nghĩ càng vô lực, dựa vào đầu giường, sầu muốn chết: “Bây giờ phải làm thế nào đây? Gia phong nhà họ Lộc kia khả năng còn không bằng nhà họ Tô!”
Ngôn Thiếu Thời cũng sốt ruột muốn chết: “Vậy mẹ đón chị ấy về nhà mình không phải được rồi sao? Chúng con sẽ không phản đối, phải không anh? Mạnh mẽ áp giải về rồi nói sau!”
Lý Nhược Lan im lặng một lúc lâu, sau đó mới thở dài một hơi nói: “Con cho rằng mẹ không muốn sao?”
“Lỡ như con bé càng hận mẹ hơn thì mẹ phải làm thế nào bây giờ?”
Khi nói ra những lời này, vừa lúc ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt bà ấy, khiến Tô Nhuyễn không nhìn rõ lắm biểu cảm của mẹ mình, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bi thương và nôn nóng trong lời bà ấy nói.
Tô Nhuyễn yên lặng nhìn đối phương, lại lần nữa cảm thấy mình thật sự quá khốn nạn.
Cuối cùng Lý Nhược Lan vẫn hạ quyết tâm: “Trước đây mẹ thấy ngoại trừ đối xử với mẹ hơi cực đoan ra, mặc khác Nhuyễn Nhuyễn đều không vấn đề gì, nên cũng mặc kệ không quản con bé, nhưng lần này cho dù thế nào mẹ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Bà ấy hung tợn nói: “Tô Văn Sơn nắm chặt Nhuyễn Nhuyễn không bỏ, hừ! Hiện giờ Tô Điềm Điềm nhà ông ta đang nằm trong tay mẹ đây!”
Ngôn Thiếu Thời giật mình kinh hãi: “Không phải chứ mẹ? Mẹ định ra tay với Tô Điềm Điềm à? Như vậy không ổn đâu, cẩn thận ngồi tù đó.”
Lý Nhược Lan nói: “Quan tâm nhiều làm gì, ngồi tù thì ngồi tù. Ông ta không muốn con gái mẹ sống tốt, vậy thì con gái ông ta cũng đừng mong được sống tốt!”
Ngôn Thiếu Thời cho là thật, lập tức hoảng sợ nói: “Mẹ! Mẹ không được làm vậy! Mẹ không chỉ có mình chị gái con, mẹ còn có chúng con nữa…”
Ngôn Thành Nho dở khóc dở cười kéo con trai út ra: “Người ngốc nhất nhà mình ngoài con ra không ai dám nhận.”
“Các cậu tới.” Ngôn Thiếu Dục nhìn qua cửa sổ trông thấy người bước vào cổng lớn bệnh viện. Ngôn Thiếu Thời nghe thấy thế lập tức kích động chạy ra ngoài cửa sổ, sau đó miệng lại nhanh chóng bĩu ra: “Sao cả nhà cô út cũng tới…”
Ngôn Thiếu Dục nhíu mày, Tô Nhuyễn cũng nhớ lại đời trước Ngôn Thiếu Thời từng kể về cô út nhà họ Ngôn này, cũng là một đóa kỳ ba của nhà họ Ngôn, vô cùng thích lo chuyện bao đồng, lấy xem náo nhiệt và bỏ đá xuống giếng làm thú vui.
Tô Nhuyễn thấy thế, vội vàng xoay người chuẩn bị rời khỏi chỗ này, cô định lát nữa sẽ viết một lá thư gửi cho Lý Nhược Lan trước, ít nhất cũng để bà ấy không cần sốt ruột như bây giờ.
Có điều cô nghe quá hăng say, căn bản không chú ý tới phía sau có người, kết quả vừa quay lại đã đụng phải đối phương.
Sao người này lại đứng yên bất động sau lưng mình? Trong đầu Tô Nhuyễn nhanh chóng sinh ra một ý nghĩ, nhưng rất nhanh cô đã không rảnh để nghĩ nhiều nữa.
Người kia hơi cao lớn, cả người Tô Nhuyễn va vào lồng ngực đối phương, nhìn thấy bộ đồng phục sọc xanh xen trắng dành cho người bệnh và một đôi nạng, cô lập tức giật mình.
Hai chân không tiện bị ngã không phải chuyện đùa đâu, hành động của cô nhanh hơn suy nghĩ, hai tay vội vàng ôm chặt eo đối phương.
Lộc Minh Sâm:……
Sau khi xác định đối phương sẽ không té ngã, Tô Nhuyễn mới sợ hãi ngẩng đầu: “Không sao chứ……”
“Là anh?”
Vậy mà lại lafthanh niên mang khí chất vai ác trên xe buýt hôm trước, thanh niên kia bình tĩnh nhìn cô một lát, đột nhiên bật cười: “Là tôi.”
Tô Nhuyễn luôn cảm thấy lời anh nói có ý nghĩa sâu xa nào đó, sau đó lại nghe thấy anh nói tiếp: “Xem ra chúng ta rất có duyên.”
Câu thả thính này khiến Tô Nhuyễn rùng mình một cái, cô vội dùng thái độ xa cách nói: “Chắc là chúng ta đều có duyên với bệnh viện.”
Lộc Minh Sâm thấy cô hiểu lầm, cũng không giải thích, ngược lại càng muốn trêu chọc cô thêm: “Dù sao cũng là có duyên, hay là để lại tên họ phương thức liên hệ? Đồng chí, xưng hô với cô thế nào?”
Tô Nhuyễn đỡ cánh tay đối phuonwg, dùng cách thức trả lời có lệ thời đại này đáp: “Lôi Phong.”
Lộc Minh Sâm nghe Tô Nhuyễn trả lời xong, đột nhiên cười rộ lên, kiểu cười không nhịn nổi, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, đang định nói gì đó, thì một tiếng kinh hô từ bên cạnh truyền đến: “Lão đại!”
Giọng điệu kinh ngạc giống như trông thấy người ngoài hành tinh xâm lấn trái đất.
Tô Nhuyễn quay đầu, lập tức trông thấy một người thanh niên đang đẩy xe lăn ở cách đó không xa, hai mắt trợn vô cùng lớn: “Anh, hai người…”
Tô Nhuyễn không biết anh ta kinh ngạc cái gì, đang định thuận thế buông người thanh niên kia ra, đột nhiên khóe mắt lại nhìn thấy ba người đang đi về phía phòng bệnh bên này, một người phụ nữ mang vẻ mặt hưng phấn trong số đó chính là cô út nhà họ Ngôn…
Cô không muốn chọc phải phiền toái, dứt khoát đỡ người thanh niên kia đi về phía xe lăn. Khi ba người kia đi lướt qua Tô Nhuyễn, cậu út còn nhìn cô một cái.
“Nhìn cái gì thế?”
“Không có gì, cô gái kia nhìn rất giống chị ba……”
“Thật à? Ở đâu ở đâu? Không phải là con gái ruột của chị ấy tới tìm chứ?”
“Sao có thể, mau vào thăm người đi, đừng lề mề nữa.”